Hồn của đá

“Hòn đá lăn trên đồi, hòn đá rớt xuống cành mai...” Nghĩ đến đá, người ta thường gán cho nó ý niệm về sự bất động và vô tri. Có lẽ đó chỉ là vẻ ngoài. Vì mỗi sự vật trong mênh mông vũ trụ này đều có ý nghĩa riêng và linh hồn của nó. Khi phát hiện ra linh hồn của những vật tưởng như vô tri ấy, chúng ta sẽ cảm thấy bao điều kỳ diệu.

Chiều nay, Hường chia sẻ cùng bạn câu chuyện về đá của Diệu Hiền.

Có một nhà văn đã khám phá ra điều thú vị về chiếc vỏ sò trên sa mạc toàn những cát và gió lại mang trong mình đời sống của biển. Biển mênh mông sẽ rì rào trong chiếc vỏ sò nhỏ bé ấy mãi cho đến khi nào nước biển lại dâng đầy sa mạc. Có khi nào đá cũng mang trong mình cả đời sống bí ẩn của những biến động đầy cảm xúc của thế giới xung quanh như thế?

Tuổi thơ của tôi gắn liền với những kỷ niệm về ngôi làng cổ Lộc Yên, xứ Quảng có “đặc sản” là ngõ đá.  Những phiến đá phơi mình trên các triền đồi được người dân nơi đây chẻ ra đem về chất, xếp rất khéo léo và kỳ công thành các ngõ đá đẹp mê hồn với bờ ngõ là hai hàng chè tàu. Năm tháng phủ lên ngõ đá lớp rêu xanh. Bước chân đến nơi này, du khách như nghe lời thời gian thì thầm tự thuở nao vọng về.

Làng cổ Lộc Yên ở xứ Quảng. Ảnh: Báo ảnh Việt Nam

Những “đám tảng đám hòn” còn lại thì kiên gan cùng tuế nguyệt. Chúng tôi tha hồ leo lên đá, ăn cơm gói trên “bàn” đá, ngủ trên những tảng ẩn mình dưới vòm cây và dây leo. Và thuở ấy, không ít đứa trong đám bạn chăn bò ước gì mình được chụp những kiểu ảnh ngộ nghĩnh với đá. Bởi biết đâu đấy lại là một sứ giả của hành tinh xa xôi nào vừa trải qua cuộc viễn du, và chọn điểm dừng này để làm bạn cùng trái đất? Vậy đó đá thành thân thiết, thành chứng thạch kỷ niệm ghi dấu thời rực rỡ, huy hoàng nhất của đời người, cái thời mà mỗi khi nghĩ lại, ai cũng tha thiết “cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”.

Nhưng cuộc đời cứ chảy trôi, lũ bạn tôi mỗi đứa một phương trời. Bây giờ về thăm quê, nhiều lúc cao hứng rủ nhau leo núi, thăm lại miền tuổi thơ, ai cũng háo hức nhưng chưa một lần thực hiện được. Vì quá bận bịu với quỹ thời gian ít ỏi và 1001 lý do rất chính đáng khác.

Những phiến đá có buồn cho chúng tôi không nhỉ? Có lẽ chúng vẫn sống đời sống riêng, vẫn độ lượng và mong mỏi. Có lần với quyết tâm trở về với đá, tôi một mình lên thăm rẫy Bảy Thạch, gần hố Chò. Chợt giật mình thấy đám rẫy ngẫu nhiên lại mang tên đá. Hình như thời gian bào mòn rẫy đá, vì tôi thấy đám đá bị thu nhỏ lại với dạng hình ít nhiều thay đổi. Vậy là đá không phải bất biến và vô tri. Áp mặt trên một phiến đá nghe thời gian âm âm, nghe như mình được truyền một nguồn năng lượng dồi dào. Ngẩn ngơ nhớ đám bạn chăn bò, nhớ tuổi thơ.

Bãi đá Lò Thung ở làng cổ Lộc Yên. Ảnh: Hoàng Bin

Nhạc sĩ họ Trịnh tài hoa có những ca từ để đời: “Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Nếu hạt cát nhỏ là một khoảnh khắc của sự sáng thế mà vũ trụ cần hàng triệu năm để tạo ra, thì những phiến đá này đã là sự sống của triệu triệu năm. Sỏi đá cần nhau, con người cần nhau, con người cũng rất cần sỏi đá để cảm nhận sâu sắc hơn về cuộc đời, về dòng chảy miên viễn của thời gian, về những hòn đá lặng lẽ trên đồi./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...