Khát vọng hòa bình - nhìn từ Dải Gaza
Những hình ảnh tang tóc và tàn khốc từ cuộc xung đột ở Dải Gaza, khiến nhiều người đau xót và uất nghẹn. Những khu phố tan hoang vì đạn pháo, những thi hài người chết được kéo ra từ đống đổ nát; những người còn lại thì dở sống dở chết do bị thương, do thiếu lương thực, nước uống và thuốc men. Hình ảnh về những người phụ nữ Palestin ôm nhau khóc vì người thân bị tàn sát trong cuộc xung đột; hình ảnh về người mẹ ôm hai đứa con bị thương do đạn pháo trong tuyệt vọng… khiến bất kể ai nhìn thấy đều thật sự đau xót.
Chiến tranh, xung đột không phải là điều chúng ta mong muốn, mà đó là động cơ và cứu cánh của những thế lực cực đoan, của nhóm quyền lực tham lam và hiếu chiến. Để thỏa mãn tham vọng, họ bất chấp luật lệ quốc tế, coi thường những quyền cơ bản của con người, của các dân tộc, quốc gia.
Lâu nay, khi đọc những cuốn sách về người Do Thái, tôi thấy thế giới ca ngợi họ thông minh, kiên trì. Nhưng họ đã từng là một dân tộc vong quốc, phải sống lưu lạc hàng nghìn năm. Đã từng phải chịu đựng nạn diệt chủng tàn bạo nhất lịch sử. Nên hơn ai hết, họ phải hiểu rõ nỗi đau vong quốc của những dân tộc khác. Nhưng tại sao, giờ đây họ lại làm điều đó với người dân Palestin?
Thế giới bây giờ đã và đang xảy ra những điều bất tuân luật lý và đạo lý. Khi con người không kiểm soát hành vi, không chế ngự lòng tham, thì cái ác bùng phát, đẩy thế giới vào loạn lạc, khủng hoảng, chia rẽ và chết chóc. Sự cực đoan, hiếu chiến của những người điều khiển bộ máy chiến tranh Israel đã đẩy cuộc chiến từ tự vệ đáp trả thành một cuộc thanh sát, có tính truy diệt dân tộc Palestin. Đánh đồng nhóm phiến quân cực đoan với toàn bộ người dân vô tội, lấy hận thù để đáp trả hận thù, thì tất yếu hận thù sẽ tiếp nối./.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
0