Không có mưa làm sao có cầu vồng
Chiều nay, mời bạn nghe câu chuyện tản mạn về mưa của Hoàng Hạnh.
Mưa cứ lặng lẽ gieo vào lòng người những lãng đãng vu vơ, những nhớ nhung da diết gợi nhớ không gian xa mà gần, gần mà xa. Từng tiếng tí tách, lộp độp gọi ký ức về. Và cứ thế, mưa lặng lẽ kéo ta đến gần với những hoài niệm thật khó diễn tả.
Mưa là lúc tuổi thơ ùa về, nhìn lên bầu trời và tưởng như có thể nắm gọn nó trong lòng bàn tay. Mưa giúp cho bầu trời gần gũi hơn với mặt đất và cũng đem đến cho mỗi cô cậu học trò một khung trời, một bóng hình để nhớ nhung khắc khoải.
Mưa tí tách giọt theo những bức tường, nhành cây, ngọn cỏ rồi từ từ thấm sâu vào lòng đất nuôi dưỡng cỏ cây hoa lá nên một màu xanh non ngút ngát. Thuở nhỏ có ai chưa từng một lần tắm mưa. Thuở nhỏ có ai chưa từng một lần tò mò đưa tay hứng những hạt nước long lanh, mát lạnh từ trên trời rơi xuống, để rồi tâm hồn cũng theo đó mà lắng dịu và yên bình trong những giấc mơ tuổi thơ trong veo như cổ tích.
Mưa là lúc ta cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản hơn, là khi mọi bế tắc và áp lực được giải phóng lên bầu trời cao rộng. Và khi mưa đến cũng đem theo cho người ta một khoảng không gian riêng tư tĩnh lặng, không còn phải bận tâm đến những ánh nhìn dèm pha, soi mói.
Dưới cơn mưa, mọi người đều giống như nhau. Mọi tuổi tác, địa vị đã chẳng còn quan trọng. Dưới cơn mưa, người ta có thể dễ dàng mở lòng hơn để trở thành bạn bè tri kỷ. Để rồi khi đắm mình trong những trận mưa rào đầu hạ, những toan tính ích kỉ ganh đua ngày thường đã tạm thời lắng xuống, chỉ còn lại những khoảng lặng bình yên rất đỗi dịu hiền.
Mưa kéo con người đến gần với nhau hơn. Trong những ngày mưa có biết bao nhiêu mối tình bắt đầu chớm nở. Có biết bao đôi trai gái đã phải lòng nhau dưới một cơn mưa tầm tã. Họ dễ dàng mở lòng hơn với đối phương trước những rung động xao xuyến trong những thanh âm của tiếng mưa.
Mưa khiến cho nhịp sống hối hả dường như chậm lại. Cơn mưa chính là lúc người ta có thời gian để lấp đầy chiếc hộp cảm xúc của mình bằng trái tim nhạy cảm và mong manh hơn bình thường, khơi dậy miền ký ức tưởng đã sớm chôn vùi vào quên lãng.
Mưa giúp con người ta che giấu đi những giọt nước mắt của nỗi buồn khó có thể bộc lộ. Có phải vì thế mà người ta thường khóc dưới mưa, bởi những cơn mưa có thể xoa dịu và giúp ta có được một chỗ ẩn mình giữa muôn vàn cảm xúc chơi vơi và yếu đuối.
Những hạt mưa rơi xuống lặng lẽ mang theo những ký ức vui buồn của một thời đã qua, đánh thức những mầm sống mới cho một ngày mai hy vọng, như những câu hát về mùa xuân mà tôi đã từng nghe ở đâu đó: "Khi hạt mưa của mùa xuân rơi xuống/ Em biết rằng, giông tố đã bình yên./ Gió heo may phiến đá vàng lại sống/ Lạnh lẽo qua rồi, mưa như lửa bùng lên…"
Mưa như người bạn tâm tình của con người, luôn lắng nghe những rung động, giãi bày về những tâm tư mà từ lâu đã được lòng ta chôn giấu.
Chiều nay đứng trước cơn mưa, lòng tôi chợt xốn xang với muôn vàn nỗi niềm, cảm xúc. Cơn mưa nào rồi cũng sẽ qua, rồi sẽ ráo tạnh. Những hồn nhiên và rung động chân thành sẽ theo đó hòa vào lòng đất để trở thành những ký ức, những kỉ niệm còn mãi. Chúng khiến cho ta thêm vững tin hơn vào cuộc sống ngày mai, bởi không có mưa sẽ chẳng có cầu vồng./.
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0