Làm sao để hết muộn phiền?
Cuộc sống là một vòng quay không ngừng nghỉ. Bao phát minh về khoa học kỹ thuật tiên tiến lần lượt xuất hiện đã nâng chất lượng cuộc sống của con người. Nhưng dù đời sống mỗi ngày có thêm nhiều tiện nghi hơn xưa thì cùng với niềm vui, sự hài lòng, thì những dằn vặt, nỗi buồn cũng vẫn sẽ luôn đồng hành cùng chúng ta mỗi ngày.
Có người chia sẻ với tôi, cô ấy đang ôm giữ rất nhiều phiền muộn trong lòng. Ở cơ quan công việc chồng chất. Có thuận lợi nhưng cũng nhiều những vất vả, nhọc nhằn. Có niềm vui cùng những chuyện không vui. Áp lực công việc liên tục căng thẳng, cường độ và giờ giấc làm việc ngày càng tăng lên. Trong khi đó, sức khỏe của cô vốn không được tốt. Công việc đặc thù đi sớm về khuya, khiến cho cô không chăm sóc chồng con chu đáo. Những bữa ăn cô nấu cho các con trở nên thưa thớt. Nhưng cô lại không thể ngừng lại được do đòi hỏi thực tế của công việc. Cô hỏi tôi, làm thế nào để vẫn có thể làm tốt công việc được giao, giữ được mức thu nhập ổn định để nuôi con, mà không phải mang theo quá nhiều nỗi phiền muộn?
Xã hội có biết bao nghề, biết bao việc. Người cũng đủ mọi ngành giới. Nỗi phiền muộn cũng đủ các dạng. Lo lắng, đau buồn khiến ăn không ngon, ngủ không ngon. Thậm chí cứ nghĩ đến việc khó, chưa giải quyết được, người đang mang nỗi buồn sẽ dễ cảm thấy chán nản, mất sức vươn lên. Đôi khi không muốn làm gì, trở nên dễ cáu gắt.
Thân - tâm đi liền với nhau, nếu trong tâm mệt mỏi, phiền muộn, thì thân cũng khó có thể khỏe mạnh, vui vẻ. Do vậy, trước sự hối hả quay cuồng của cuộc sống, làm thế nào để chúng ta có được một tâm hồn thư thái, xóa tan đi mọi rắc rối, muộn phiền, lo âu trong cuộc sống? Tôi đã từng nghe một câu chuyện cổ, vào khoảng 200 năm về trước, có một vị đại sư nổi danh viết thư pháp rất đẹp nên rất nhiều hòa thượng đã đến chùa nhờ ông viết cho bốn chữ “Đệ nhất nghĩa đế”, nghĩa là chân lý cao nhất hay chân lý tuyệt đối. Vị đại sư lần đầu tiên viết bốn chữ này lên giấy. Người đệ tử mài mực cho ngài, khi nhìn thấy nét chữ của đại sư, không ngại ngần nhận xét: Bản viết này không đẹp. Vị đại sư liền viết lại bản khác. Nhưng liên tiếp các bản ông viết ra, người đệ tử kia đều lắc đầu, thậm chí còn thấy bản sau tệ hơn bản trước.
Là một người luôn phấn đấu cho sự hoàn mỹ và không sẵn lòng làm việc một cách chiếu lệ, vị đại sư không hề tức giận. Ông kiên nhẫn viết thêm 84 bản giấy bốn chữ “Đệ nhất nghĩa đế” nữa, nhưng người đệ tử vẫn cảm thấy nó chưa hoàn hảo. Cuối cùng, người đệ tử khó tính này rời đi một lát, vị đại sư thở phào, nhẹ nhõm thầm nghĩ, hiện tại mình có thể tránh được ánh mắt sắc bén của người đệ tử kia. Và vị đại sư với tâm hồn tiêu sái phóng khoáng đã thoải mái thể hiện bốn chữ “Đệ nhất nghĩa đế”. Khi người đệ tử kia quay lại, nhìn thấy bản chữ thứ 85, liền chắp tay lại và thốt lên rằng: “Quả là tuyệt phẩm”.
Khi tâm ta luôn lo lắng, bị tác động bởi thế giới bên ngoài, bị chi phối bởi được mất, thì chắc chắn sẽ kìm hãm khả năng của bản thân, chúng ta khó mà thực hiện được thực lực của mình. Con người là sự kết hợp giữa linh hồn và thể xác. Nếu không có một trong hai thứ đó, cuộc sống của chúng ta sẽ chẳng thể nào viên mãn trọn vẹn. Chỉ khi tâm trí không bị phân tán bởi những suy nghĩ mông lung, chúng ta mới có thể tự do tự tại mà thể hiện ra những năng lực tốt nhất của mình. Một tâm trí rộng mở, thư thái, khoáng đạt là cơ sở để cho ta làm được những điều tuyệt vời. Nếu không thể đặt những muộn phiền, lo lắng sang một bên, chắc chắn, chất lượng công việc mỗi ngày của chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Dù biết là vậy, nhưng Hường cảm thấy để tâm trí bình ổn, không suy nghĩ mông lung là một điều thực sự khó khăn. Nỗi buồn cuộc đời của mỗi người không phải là không có được bao nhiêu của cải vật chất mà chính là không nhận ra được sự giàu có mà mình đang sở hữu như sức khỏe, tình yêu, trí tuệ, lòng nhân ái… Hường nhận ra than thân, trách phận, phàn nàn, đổ lỗi không thể làm cho mình hết phiền muộn, thậm chí còn kéo mình chìm sâu vào những nỗi buồn. Chỉ có chăm chỉ, nỗ lực, luôn cố gắng mỗi ngày cho sự lựa chọn của mình thì cuộc sống mới có thể ngày càng tốt đẹp và thịnh vượng hơn lên./.
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0