Làm sao để tha thứ những lỗi lầm?

Làm sao để có thể tha thứ những lỗi lầm của một người, nhất là khi người đó lại là người mình chọn gửi gắm cả đời. Trong khi mỗi người chúng ta đều không phải là bậc thánh nhân để sẵn sàng tha thứ hết mọi lỗi lầm của người khác, nhưng nếu trái tim ta còn sức chứa đựng thì hãy tha thứ cho nhau. Bởi tha thứ luôn là linh dược có thể chữa trị mọi nỗi khổ, niềm đau cho cả bạn và người ấy.

Cuộc sống lúc nào cũng có thể mang đến cho ta những vết thương cùng cảm giác cay đắng, oán giận trong nhiều năm. Làm thế nào để vượt qua những nỗi đau là câu hỏi mà nhiều người đã từng hỏi. Thường trong những câu chuyện buồn, người ta sẽ cảm thấy mình là nạn nhân đáng thương. Nhưng có lẽ chúng ta lại không nhận ra các cảm xúc đó đang chống lại thay vì bảo vệ chúng ta. Có không ít người trong chúng ta đang bị cầm tù trong sự giận dữ và đau đớn. Làm thế nào để tiếp tục sống hạnh phúc nếu chính chúng ta chấp nhận nhốt mình trong một chiếc lồng của những suy nghĩ tiêu cực?

Ân tình chỉ đến từ sự chân thành và tự nguyện. Mà tha thứ chính là đỉnh cao của ân tình. Chúng ta đã từng đón nhận những phần dễ thương của người ấy. Nhưng chúng ta lại không thể đón nhận nỗi khổ, niềm đau từ người ấy một cách dễ dàng, có lẽ vì trái tim ta vẫn chưa đủ lớn. Ta rất muốn tha thứ nhưng vẫn không tha thứ được, lòng cứ quặn đau mỗi khi nghĩ đến sự đổi thay của họ, là bởi tha thứ là một việc không dễ làm. Càng vị kỷ thì càng không thể vị tha.

Mỗi người chúng ta đều không phải là bậc thánh nhân để sẵn sàng tha thứ hết mọi lỗi lầm của con người, nhưng nếu trái tim ta còn sức chứa đựng thì đừng suy tính gì thêm, hãy tha thứ cho nhau. Tha thứ luôn là linh dược có thể chữa trị mọi nỗi khổ niềm đau cho cả ta và người ấy. Còn nếu không thể tiếp tục ở bên nhau, thì cho nhau sự tôn trọng và thanh thản. Trên đời chỉ có sự chân thành là vô giá. Không có gì sai khi yêu một ai đó và đối tốt với họ bằng cả trái tim. Ngay cả khi thực sự mắc sai lầm, chúng ta cũng nên học cách đánh giá cao người cũ cũng như chính bản thân mình.

Có không ít người đã có thể đứng dậy sau những đổ vỡ. Họ không đánh ghen hay lùng sục tìm kiếm mà tự vực bản thân mình lên, tích cực làm việc để tạo cho mình một nền tảng kinh tế vững chãi. Họ chọn cách ghi nhớ những điều tốt đẹp của đối phương để quên đi nỗi đau. Bởi họ cho rằng, khi trái tim ta trở nên mạnh mẽ, ta  có thể tự cứu mình ngay cả khi bị thương. Cái đáng giữ nhất trong một mối quan hệ chính là tấm chân tình, không cần quan tâm đến được hay mất của cá nhân. Để nhiều năm sau, bạn sẽ không cười nhạo mình từng là kẻ ngu ngốc mà đánh giá cao bản thân đã hết lòng vì tấm chân tình đó. Và chúng ta sẽ thanh thản để nói rằng: "Tôi đã trân trọng mọi thứ khi có được và cũng cảm thấy nhẹ nhàng khi mất đi".

Ai cũng khao khát một tình yêu trọn đời, nhưng hôn nhân không phải chuyện đơn giản, bạn đời chưa chắc sẽ yêu bạn suốt cuộc đời. Dù thế nào đi nữa, đừng đặt tất cả hạnh phúc của mình vào hôn nhân. Cơ thể khỏe mạnh, tâm trạng ổn định, tài chính tốt là chiếc áo giáp đáng tin cậy nhất dành cho chính bản thân mình. Hai người có thể yêu nhau mãnh liệt nhưng cũng có thể dũng cảm rời xa nhau. Cuộc chia tay có thể nhẹ nhàng hoặc nhiều nước mắt. Nhưng ai cũng chỉ có một cuộc đời, đừng nợ bản thân quá nhiều. Chỉ khi chúng ta biết cách yêu bản thân mình, thì chúng ta mới có thể yêu người khác./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Hà Nội đón tôi đương vào khoảnh khắc giao mùa. Gánh hoa loa kèn trắng tinh khôi tỏa mùi hương dịu nhẹ giao hòa trong làn gió nhè nhẹ khiến tâm hồn đa cảm thêm khắc khoải giao cảm với đời, để mênh mang thương nhớ hương vị cà phê Giảng - thức uống trở thành một phần thân thương, một phần văn hóa của Hà Nội phố.

Mẹ tôi không nghiện trầu cau nhưng mẹ vẫn trồng một giàn trầu xanh mơn mởn. Mẹ bảo nhà có giàn trầu mới ấm áp. Nhưng tôi hiểu mẹ đã gửi gắm vào đó biết bao nhiêu ân tình và cả nỗi nhớ về ngoại khôn nguôi.

Sống nhẩn nha giữa đời vội vã có thể chưa từng dễ dàng với chúng ta. Nhưng khi bước đi dưới những tán lá xanh xào xạc theo con gió, dưới bầu trời một màu ngăn ngắt xa xôi, tôi cảm giác hồn mình như cánh bồ công anh mảnh khảnh tự do bay mãi, chẳng nghĩ ngợi gì. Có những ngày như thế, những khoảnh khắc như thế. Chỉ cần im lặng hít thở thôi cũng đủ hạnh phúc.

Hà Nội với tôi là những thương nhớ đầu tiên từ hồi tôi đi thi đại học. Hà Nội đã lấy đi của tôi bao nhiêu nước mắt và còn là giấc mơ mà tôi chẳng thể chạm vào. Hà Nội là nhưng kỷ niệm của tôi khi biết người thương nhập viện, là khoảnh khắc thót tim khi đưa con ra cấp cứu viện nhi, là khoảnh khắc cháy lòng khi cha bệnh trọng. Và là khoảnh khắc đi chơi về muộn, thấy những người dân lầm lũi ngủ ngon lành nơi gầm cầu, trong lòng cống...

Trải qua các cuộc chiến tranh giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước và bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ của Tổ quốc, đất nước ta đã sản sinh ra những thế hệ thanh niên đại diện cho mỗi giai đoạn lịch sử của đất nước. Như thế hệ làm nên chiến thắng Điện Biên Phủ "lừng lẫy năm châu, chấn động địa cầu"; thế hệ một thời hoa đỏ 'xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước'; thế hệ 'sống bám đá đánh giặc, chết hóa đá bất tử' trong chiến tranh bảo vệ biên giới...

Con đường ngày xưa chúng tôi đi học, lòng đường bé tin hin bằng hai gang bàn tay người lớn, thêm sỏi đá mấp mô ngáng bánh xe đạp không thương tiếc. Bữa nào vừa nhấn bàn đạp mải miết, vừa ngúc ngoắc đầu nói chuyện là gặp hòn đá xóc nảy người, chiếc cặp nhẹ tênh có khi giật mình rơi khỏi giỏ xe cà tàng. Con đường “huyền thoại” ấy chưa đi vào thơ ca nhạc họa của văn nghệ sĩ bao giờ nhưng nó đi vào ký ức tuổi thơ của chúng tôi cho tới tận hôm nay.