Làm sao để yêu một người?

Tình yêu giống như cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, thì một ngày nào đó nó sẽ héo úa. Cảm xúc yêu và được yêu ai cũng thích, nhưng tình yêu ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới có thể giữ gìn mãi được.

Hường từng chứng kiến nhiều cô gái đau khổ vì tình yêu tan vỡ rồi trở nên sợ yêu. Nhưng dù tình yêu có nhiều khổ đau đi chăng nữa, thì con người ta hầu hết ai cũng chấp nhận khổ để có được cảm giác yêu. Chính vì thế mà tình yêu tồn tại. Thi sĩ Xuân Diệu đã từng nói: "Làm sao sống được mà không yêu/ Không nhớ không thương một kẻ nào". Sống mà không yêu thương thì sự sống đâu còn ý nghĩa. 

Yêu thương vốn là bản năng tự nhiên của con người. Một khi chúng ta có đối tượng để yêu thương thì cảm xúc khát khao của ta được đánh thức, rồi ta bắt đầu đêm nhớ ngày mong, mất ăn mất ngủ, ta có thể bất chấp tất cả để có được người đó. Chắc bạn cũng giống Hường đã từng trải qua những khoảnh khắc cảm xúc tình yêu dâng tràn, khiến cho ta dường như không còn tự chủ được nữa, mọi nhận thức hay phản ứng đều vượt tầm kiểm soát. Ta cảm giác như mình đang bị cuốn vào tình yêu, bị ngã vào tình yêu. Cảm xúc yêu đương vô cùng mãnh liệt, có thể lấn át hết mọi thứ khác. Lúc đó, ta chỉ thấy ở người mình yêu toàn những điều tốt đẹp, tất cả đều màu hồng. Ta muốn mang họ cất vào trái tim mình, và cũng muốn họ mang mình cất giấu vào tim họ. Ta còn muốn dâng tặng cả cuộc đời mình cho họ.

Thực ra, không ai đem hết con người của mình ra để yêu thương người khác mà không mong muốn nhận lại điều gì. Lời tuyên bố ấy chẳng qua vì không kiềm chế nổi cơn cảm xúc muốn có được người mình yêu, muốn được người đó nâng niu, trân trọng và yêu thương mình. Và khi màu hồng mà ta nhìn thấy ở người ấy nhạt phai thì trái tim ta sẽ không còn rung cảm nữa. Một tình yêu, nếu chỉ dựa trên cảm xúc, sẽ chóng tàn. Bởi không có gì thay đổi nhanh bằng cảm xúc. Vậy, làm thế nào để có thể yêu một người mà không mang theo quá nhiều đau khổ?

Con người ta đau khổ vì yêu, có lẽ là do chúng ta yêu không đúng cách. Khi yêu, ta chỉ quay cuồng với nỗi nhớ người ấy, suốt ngày chỉ mong muốn người ấy bên mình không rời nửa bước, muốn người ấy chỉ là của mình. Đến khi người ấy không thể đáp ứng được mong muốn đó, thì sự mệt mỏi, thất vọng xuất hiện và sự nhạt phai là điều tất yếu sẽ xảy ra. Một khi sự khao khát của ta không dừng, còn năng lực của người ấy lại bị ta vắt đến cạn kiệt, thì hai tâm hồn sẽ ngày càng cách xa nhau. Cả hai đều không cắm rễ vào nền tảng của tình yêu chân thật thì đừng hỏi tại sao chỉ vì bất đồng quan điểm với nhau, lỡ gây tổn thương nhau, thậm chí không tiếp tục làm hài lòng nhau là đôi bên dễ dàng chia tay.

Có người nói với Hường, tình yêu giống như cây xanh, nếu ta không biết cách chăm sóc dưỡng nuôi, thì một ngày nào đó nó sẽ héo úa. Cảm xúc yêu và được yêu ai mà không thích, nhưng tình yêu ấy phải đi liền với trách nhiệm thì ta mới có thể giữ gìn mãi được. Khi ta đã chọn đi cùng người ấy, thì trách nhiệm dìu dắt nhau đi về phía thảnh thơi và hạnh phúc chân thật không phải là gánh nặng hay là sự miễn cưỡng nữa. Chỉ là ta có khả năng nới rộng trái tim của mình hay không. Nếu bạn còn quá coi trọng vật chất, vướng kẹt danh vọng, đam mê hình thức hấp dẫn, mà lại muốn có một tình yêu bền vững thì đó chỉ là tham vọng. Ta còn quá yêu bản thân mình thì làm sao ta có thể yêu thêm người khác. Dù có yêu người khác thì cũng chỉ để phục vụ cho bản thân mình mà thôi.

Tình yêu có thật hay không là tùy thuộc vào sức mạnh và dung lượng trái tim của mỗi người. Mọi hiện tượng trên thế gian này đều phải nương tựa vào nhau mới có thể tồn tại. Tình yêu cũng không ngoại lệ. Có một người đã chia sẻ bí quyết với Hường, đó là ta phải luôn tỉnh táo để nhận ra bản thân mình và hiểu được người mình thương. Sẽ không có tình yêu nếu nó tách biệt với sự bình an, vững chãi, bao dung, cởi mở, lắng nghe... Thậm chí nếu không có gia đình, bạn bè, xã hội, kinh tế, chính trị, đạo đức và cả thiên nhiên thì tình yêu cũng không có chỗ để tồn tại. Cho nên, nếu ai đó biết quay về chăm sóc những yếu tố tưởng chừng như đứng ngoài tình yêu thì đó cũng chính là chăm sóc cho tình yêu thêm bền vững.

Một tình yêu đích thực phải chứa đựng tình thương, phải có thái độ muốn hiến tặng và chia sẻ để nâng đỡ cuộc đời của nhau. Tình yêu nghiêng về phía hưởng thụ, còn tình thương lại nghiêng về phía trách nhiệm. Trong tình yêu đôi lứa, nếu tình yêu lấn át tình thương thì tình cảm ấy cũng giống như lửa rơm - bạo phát bạo tàn; còn nếu tình thương mạnh hơn tình yêu thì tình cảm ấy sẽ như lửa than - mãi âm ỉ cháy. Có người đã chọn cách không yêu riêng một ai mà gửi tình yêu đó vào con sông, cánh đồng, vào quê hương, đất nước. Nếu bạn không chọn cách đó thì hãy cứ yêu người mà cuộc đời đã gửi tới cho bạn đi. Bởi càng yêu, ta sẽ thấy cuộc đời này càng thêm nhiều ý nghĩa./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.

Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.

Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.

Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.

Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.

Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.