Lung linh tình đầu

Tình yêu đẹp nhất và trong sáng nhất đó là tình cảm học trò. Thứ tình cảm thi vị và đẹp như trăng 16. Chiều nay, Hường kể bạn nghe câu chuyện của Ngọc Trâm về một tình yêu đầu đời đẹp lung linh.

Tôi và anh yêu nhau chín năm, khoảng thời gian không quá ngắn cho một câu chuyện tình. Gia đình anh nghèo lại đông anh em. Tốt nghiệp phổ thông, anh quyết định đi học nghề làm tóc, cái nghề mà anh rất thích. Còn tôi học Sư phạm mầm non.

Ngày anh thành thạo nghề cũng là lúc tôi trở thành cô giáo trường làng, ai cũng thầm ghen tỵ vì hạnh phúc của chúng tôi. Tuy nhiên, khi mẹ tôi biết chuyện tình cảm của chúng tôi thì ra sức ngăn cản. Bởi mẹ đã trải qua cái nghèo, mẹ không muốn con gái mẹ phải chịu đựng những đắng cay, vất vả như mẹ. Mẹ nói trong nước mắt, nếu thương mẹ thì chia tay đi con, mẹ đã từng trải qua cái đói, cái nghèo. Mẹ không muốn con đi vào vết xe đổ của mẹ, bây giờ con có thể oán giận mẹ nhưng sau này rồi con sẽ hiểu.

Ảnh minh họa

Tôi đau khổ vô hạn nhưng lời mẹ nói tôi không thể không nghe. Chia tay anh trong ngày mưa đầy nước mắt, anh chỉ kịp nắm lấy tay tôi và chúc tôi tìm thấy người xứng đáng hơn anh. Tim tôi nhói đau và tôi biết anh cũng thế.

Mặc dù đã nói lời chia tay, nhưng anh vẫn không quên quan tâm tôi mỗi ngày. Anh cứ lặng lẽ bên tôi bằng những dòng tin nhắn: "Em có khỏe không? Hôm nay ngày nghỉ em làm gì?" hoặc "Mùa này lạnh lắm, đi làm nhớ mang áo ấm em nhé!"

Tôi đã khóc thật nhiều khi đọc những dòng tin nhắn của anh. Tôi ước gì tôi có thể đến bên anh để tựa vào vai anh mà thổn thức cho thỏa lòng mong nhớ, nhưng không thể. Và trái tim tôi như khép lại kể từ đó cho dù xung quanh tôi có rất nhiều trai làng theo đuổi, nhưng tôi vẫn không rung động trước ai bởi trong tim tôi luôn có anh.

Vượt lên tất cả để chứng tỏ tình yêu anh dành cho tôi, anh vừa đi làm vừa tham gia lớp đại học tại chức. Một buổi chiều mùa thu, tôi đang dạy những trẻ em trong xóm, bất chợt anh đến chìa cho tôi xem tấm bằng đại học với nụ cười rạng rỡ khi anh cho biết đã được UBND xã nhận vào làm việc.

Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để yêu thương. Ảnh: NVCC

Tôi như vỡ òa vì hạnh phúc. Giờ đây, dẫu biết rằng quá khứ ở đằng sau và phải sống cho những gì phía trước nhưng đôi khi tôi vẫn bước ngược về, để chứng tỏ chúng tôi đã vượt qua nỗi đau đến được bến bờ hạnh phúc. Bởi hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để yêu thương, tin tưởng và cùng nhau đi hết chặng đường dài./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…