Mái tóc ba tôi

Ở một nơi xa quê, có một người con nhung nhớ về người cha của mình, nhớ về mái tóc bạc trắng của cha và những kỷ niệm yêu thương thời thơ ấu…

Ngày bé xíu, tôi được ba địu trên vai đến trường mẫu giáo. Tóc ba xanh đen. Tôi cứ thắc mắc hoài: "Sao tóc ba dày mà đen quá. Tóc con lại màu nâu và thưa?".

Ba nói tóc màu như tôi mới đẹp. Thưa nhẹ như làn mây và màu nâu của ruộng đất quê mình. Tôi khúc khích cười, hai bàn tay nhỏ xíu mân mê mái tóc của ba.

Lớn hơn chút xíu, mỗi trưa về, tôi lại ngồi nhổ tóc sâu cho ba dưới gốc thông già. Nắng tinh nghịch xuyên qua tán cây, nhảy nhót trên bàn tay tôi, trên mái đầu ba. Nắng soi cho tôi thấy những cọng tóc sâu của ba. Chân tóc hơi phai màu đen và đuôi tóc thì không còn thẳng như trước. Ba cười hiền và nháy mắt: "Con thấy nhiều nhà khoa học - tóc họ xoăn xoăn chứ. Ba cũng là nhà khoa học ấy. Nhà khoa học làm ra hạt gạo".

Ảnh minh họa: Việt giải trí.

Khi đến tuổi tập tành ra đồng để làm việc đồng áng như bao tụi nhỏ khác trong làng, tôi hay theo gót ba đi ra ruộng - nhổ cỏ lạc mùa hay cấy lúa chiêm. Hai ba con trên đồng, nhấp nhô hai màu nón. Tôi được ba sắm cho chiếc nón mới tinh, trắng phau, có chiếc quai nón hồng duyên dáng. Còn ba tôi đội chiếc nón mê màu nâu của lá thông khô, mất chóp nón và sờn lá cọ. Mưa nắng chạm vào tóc ba. Nắng nhuộm màu phai vàng. Mưa gội đi màu xanh đen.

Ngày tôi ôn thi đại học, ba gánh vác hết công việc đồng áng, chẳng cho tôi làm cùng. Chỉ biết nhắc ba mang nón đi đội kẻo trời chợt nắng chợt mưa. Trưa làm đồng về ba cũng chẳng cho tôi nhổ tóc sâu cho ba. Ba kêu: "Ba có già nhanh vậy đâu mà lắm tóc sâu đến mức ngày nào con cũng nhổ". Rồi bắt tôi chợp mắt, dù chốc lát, trước buổi chiều đến trường ôn thi.

Ảnh minh họa: Báo Vĩnh Phúc.

Ngày tôi khoác ba lô lên Thủ đô nhập học. Tôi ôm ba chặt chẳng muốn rời. Quàng tay ôm cổ ba giữa trời thu heo may quê mình. Lưu luyến mùi hương mà âu yếm nhìn màu tóc ba. Chợt giật mình thảng thốt: "Mái tóc ba đã điểm bao sợi trắng tự lúc nào". Ba xoa mái tóc đen dài và lau nhẹ giọt nước mắt của tôi, trìu mến nói: "Tóc trắng trông sẽ thêm phần phúc hậu mà con gái!".

Tóc ba bạc màu cho mái tóc tôi xanh. Nhưng tình ba con muôn nắng muôn mưa mãi chẳng phai màu.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Mỗi lần nghĩ đến lời hẹn về Thủ đô, có một người lại có cảm giác mình đang mắc nợ. Hà thành nhẫn nại đợi chờ, Hà thành chẳng bao giờ cất tiếng đòi cô phải thực thi món nợ đã kéo dài suốt hai thập niên. Nhưng cô lại thấy mình như kẻ thất hứa.

Tan làm về muộn, tôi đi chầm chậm qua những con đường thoáng rộng của Hà Nội, ngắm nhìn vẻ đẹp tĩnh lặng và sâu lắng của Thủ đô, vẻ đẹp mà ban ngày tôi không thể nhìn thấy. Hít hà hương bao loài hoa nhẹ nhàng thoang thoảng đâu đây, cảm nhận một thoáng heo may lướt nhẹ qua bờ vai, tôi biết, mùa thu đã về.

Thỉnh thoảng có một người vẫn hay ngồi một mình trong không gian vắng lặng, vặn ánh đèn vừa đủ sáng, chỉnh âm lượng vừa đủ nghe. Cô cứ ngồi đó thả hồn theo làn khói của nụ trầm hương, vấn vương những điều muốn quên, muốn nhớ. Khó mà nói được những lúc như vậy, cô buồn hay vui, chỉ biết là có một khoảnh khắc nào đó cô có thể dành trọn vẹn cho mình mà không bị chi phối bởi một ai hay điều gì khác. Khúc nhạc ngày thường bỗng trầm lắng bao suy tưởng, thực sự khi chỉ có một mình, ta vô tình nắm bắt được những thứ mà khi ồn ào vội vã ta đã lướt qua nhanh.

Có một cô gái, muốn kể cho người thương của mình về chuyện tình yêu của ông bà cô - một câu chuyện tình dài hơn 70 năm. Cho đến lúc mắt đã mờ, chân đã run, ông bà vẫn sớm tối bên nhau.

Có một người sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo trên mảnh đất miền Trung. Ở đó, lớp lớp người trẻ khi trưởng thành đều chọn vào Nam lập nghiệp mà chẳng mấy ai ra Hà Nội. Bởi vậy, Thủ đô Hà Nội từ nhỏ trong cô là một nơi xa xôi, trang nghiêm. Được đặt chân đến mảnh đất ngàn năm văn hiến dù chỉ một lần là niềm mơ ước mãi đến năm hai mươi sáu tuổi cô mới thực hiện được.

Bạn có bao giờ từng đứng giữa phố phường ồn ả, cố gắng len lỏi qua dòng xe chật ních như mắc cửi, để đuổi theo một người? Không phải vì trông hao hao bóng dáng thân quen nào đó. Bạn biết chắc người ta với bạn hoàn toàn xa lạ. Bạn mải miết đuổi theo, chỉ vì người ta đang mặc bộ đồ bà ba, mà lâu lắm, bạn mới nhìn thấy giữa chốn thị thành.