Mối tình đầu tựa như một giấc mơ

Tình yêu không phải có kết thúc viên mãn mới là thứ tình cảm đáng để trân trọng. Có những mối tình thoáng qua tuổi trẻ của ta khiến tuổi thanh xuân trở nên đáng nhớ. Để mỗi khi nghĩ đến, trái tim dù đã bị thời gian, sóng gió trên đường đời làm cho khô cằn cũng hiền hoà dịu dàng trở lại.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe câu chuyện của Ngọc Anh về mối tình đầu tựa như một giấc mơ.

Ngày ấy tôi là sinh viên năm cuối trường Cao đẳng Sư phạm, còn cậu ấy là sinh viên ngành thiết kế đồ hoạ. Chúng tôi quen nhau qua một dự án cộng đồng giúp đỡ trẻ lang thang ở Hà Nội. Bề ngoài mạnh mẽ ra vẻ lạnh lùng, nhưng hóa ra cậu ấy có trái tim ấm áp. Cậu là người nhiệt tình nhất nhóm tổ chức hoạt động cho các em nhỏ.

Ảnh minh họa

Nhớ nhất là chiếc má lúm đồng tiền rất sâu của cậu. Mỗi khi cậu ấy cười, đôi mắt một mí vẽ thành một đường cong, lúm đồng tiền xoáy hút làm khuôn mặt sáng bừng cả lên, ấm áp và dễ thương. Bất kể việc những đứa trẻ phải mưu sinh trên đường phố gặp phải hay cần hỗ trợ, cậu đều sẽ có mặt. Tôi thường kiếm cớ rủ cậu đi thăm mấy đứa, lên ý tưởng để duy trì câu lạc bộ bóng đá... Rất nhiều hoạt động cố định hay cố tình vẽ thêm ra, ngoài việc thực lòng muốn đem lại niềm vui cho những em nhỏ thiệt thòi, còn là vì tôi muốn gặp cậu.

Nhưng con trai cùng tuổi dường như chậm lớn hơn con gái về mặt cảm xúc. Có những đêm cậu nói chuyện với tôi đến khuya, có những ngày cùng nhau ngồi đến đau lưng trên phố cổ để bán hết những bông hoa hồng bằng giấy. Hay những buổi gió lạnh buốt tay, trời tối mịt tôi còng lưng đạp xe đưa cậu ấy về nhà. Tôi đạp xe đèo cậu ấy, cậu ấy bảo không đèo con gái thà ngồi sau còn hơn. Tôi nghe một người bạn trong nhóm nói, cậu ấy đã từng tỏ tình với một cô gái nào đó và bị từ chối. Từ đó cậu ta bày ra cái vẻ không biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi đoán cậu ấy vẫn còn thích người ta nên cho rằng những việc đạp xe đèo nhau, cậu ấy chỉ làm với người con gái cậu thích. Nhưng bất kể khi nào tôi ngỏ lời cần, cậu ấy đều có mặt và lắng nghe.

Ảnh minh họa

Tôi đã cố gắng chờ một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra trái tim của cậu đã vì tôi mà rung động. Nhưng thời gian cứ trôi, chúng tôi ngày một ít cơ hội gặp nhau để rồi con đường đáng lẽ hai đứa đi chung dần tách ra đôi ngả. Tôi không biết khi lạc mất tôi, cậu có lần nào thấy tiếc và nhớ tôi không? Nhưng trong ký ức của cô gái hai mươi tuổi khi ấy luôn có nụ cười ấm áp của cậu. Có cậu ở bên trong quãng thời gian đó nên những năm tháng thanh xuân ấy trở nên đáng nhớ, dịu ngọt như những viên kẹo cầu vồng vừa lấp lánh vừa kỳ diệu.

Mối tình đầu đơn phương ấy của tôi mãi như một giấc mơ để thi thoảng tôi lại nhớ về, dắt tôi đi qua những ngày trời trở gió, những khi cần bước chậm lại trong cuộc đời. Tôi luôn mong cậu ấy sẽ giữ mãi được nụ cười tỏa nắng trên môi, để nụ cười đó có thể sưởi ấm cho trái tim một người, dù người đó giờ không phải tôi./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.

Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.

Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.

Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.

Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.

Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.