Mối tình đầu tựa như một giấc mơ
Chiều nay, Hường mời bạn nghe câu chuyện của Ngọc Anh về mối tình đầu tựa như một giấc mơ.
Ngày ấy tôi là sinh viên năm cuối trường Cao đẳng Sư phạm, còn cậu ấy là sinh viên ngành thiết kế đồ hoạ. Chúng tôi quen nhau qua một dự án cộng đồng giúp đỡ trẻ lang thang ở Hà Nội. Bề ngoài mạnh mẽ ra vẻ lạnh lùng, nhưng hóa ra cậu ấy có trái tim ấm áp. Cậu là người nhiệt tình nhất nhóm tổ chức hoạt động cho các em nhỏ.

Nhớ nhất là chiếc má lúm đồng tiền rất sâu của cậu. Mỗi khi cậu ấy cười, đôi mắt một mí vẽ thành một đường cong, lúm đồng tiền xoáy hút làm khuôn mặt sáng bừng cả lên, ấm áp và dễ thương. Bất kể việc những đứa trẻ phải mưu sinh trên đường phố gặp phải hay cần hỗ trợ, cậu đều sẽ có mặt. Tôi thường kiếm cớ rủ cậu đi thăm mấy đứa, lên ý tưởng để duy trì câu lạc bộ bóng đá... Rất nhiều hoạt động cố định hay cố tình vẽ thêm ra, ngoài việc thực lòng muốn đem lại niềm vui cho những em nhỏ thiệt thòi, còn là vì tôi muốn gặp cậu.
Nhưng con trai cùng tuổi dường như chậm lớn hơn con gái về mặt cảm xúc. Có những đêm cậu nói chuyện với tôi đến khuya, có những ngày cùng nhau ngồi đến đau lưng trên phố cổ để bán hết những bông hoa hồng bằng giấy. Hay những buổi gió lạnh buốt tay, trời tối mịt tôi còng lưng đạp xe đưa cậu ấy về nhà. Tôi đạp xe đèo cậu ấy, cậu ấy bảo không đèo con gái thà ngồi sau còn hơn. Tôi nghe một người bạn trong nhóm nói, cậu ấy đã từng tỏ tình với một cô gái nào đó và bị từ chối. Từ đó cậu ta bày ra cái vẻ không biết thương hoa tiếc ngọc. Tôi đoán cậu ấy vẫn còn thích người ta nên cho rằng những việc đạp xe đèo nhau, cậu ấy chỉ làm với người con gái cậu thích. Nhưng bất kể khi nào tôi ngỏ lời cần, cậu ấy đều có mặt và lắng nghe.

Tôi đã cố gắng chờ một ngày nào đó cậu sẽ nhận ra trái tim của cậu đã vì tôi mà rung động. Nhưng thời gian cứ trôi, chúng tôi ngày một ít cơ hội gặp nhau để rồi con đường đáng lẽ hai đứa đi chung dần tách ra đôi ngả. Tôi không biết khi lạc mất tôi, cậu có lần nào thấy tiếc và nhớ tôi không? Nhưng trong ký ức của cô gái hai mươi tuổi khi ấy luôn có nụ cười ấm áp của cậu. Có cậu ở bên trong quãng thời gian đó nên những năm tháng thanh xuân ấy trở nên đáng nhớ, dịu ngọt như những viên kẹo cầu vồng vừa lấp lánh vừa kỳ diệu.
Mối tình đầu đơn phương ấy của tôi mãi như một giấc mơ để thi thoảng tôi lại nhớ về, dắt tôi đi qua những ngày trời trở gió, những khi cần bước chậm lại trong cuộc đời. Tôi luôn mong cậu ấy sẽ giữ mãi được nụ cười tỏa nắng trên môi, để nụ cười đó có thể sưởi ấm cho trái tim một người, dù người đó giờ không phải tôi./.
Xã hội càng phát triển nhanh chóng, con người càng nên biết cách sống chậm. Câu nói đó mới nghe tưởng như nghịch lý nhưng càng ngẫm càng thấy có lý. Người biết cách sống chậm hẳn sẽ có được niềm hạnh phúc đích thực, vững bền!
Có một người khi nghe một câu nói giản đơn của nhân vật trong phim "Đi đến nơi có gió" bỗng nhận ra rằng an tĩnh sẽ chữa lành tâm hồn…
Như có một sợi dây kết nối nào đó giữa những người chung dòng máu với nhau, có một người em gái luôn tin anh Hai đang ở bên cạnh mình bằng cách này hay cách khác. Anh ở trong tâm trí cô, dùng sức mạnh vô hình bảo vệ cô em gái nhỏ.
Có một người, cũng như bao người mẹ khác, luôn khao khát một mái ấm bình yên cho các con mình. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng diễn ra như ta mong muốn.
Những sáng mai thức giấc giữa vô vàn tiếng chim, có người chợt nhận ra thành phố nơi cô sống là một thành phố hiền lành, không chỉ dành cho con người mà còn dành cho chim muông hoa cỏ.
Có những điều trong đời, dù muốn hay không, người ta vẫn bị đặt trong một chiếc khung vô hình. Chiếc khung ấy mang tên định kiến. Định kiến giống như một tấm gương mờ, phản chiếu những hình ảnh lệch lạc và bóp méo mọi điều vốn dĩ thật giản đơn.
0