Một chiều chớm đông

Cái lạnh của Paris làm cho tôi nhớ Hà Nội. Mùa đông Hà Nội của tôi là những ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm, bụi nước mờ ảo đọng trên tóc, trên áo như những hạt sương long lanh. Cái lạnh cũng theo đó mà ngấm vào da thịt. Nhớ nhất là những khi chiều xuống, cùng lũ bạn sà vào quán nhỏ ven đường, rỉ rả nhâm nhi những thứ quà vặt, những món ăn mà khi ở Paris, tôi chỉ có thể nhớ thương mà không thể tìm thấy.

Chiều nay khi bước chân ra khỏi cổng bệnh viện, chợt một cơn gió thổi ngang qua lạnh buốt. Một buổi chiều đông lạnh giá ở Paris, những ngọn gió lạnh buốt thổi qua khắp thành phố. Tôi đi bộ trên con phố nhỏ, với bộ quần áo ấm áp và chiếc khăn dày quấn quanh cổ. Tôi thích những buổi chiều Paris, nhìn mọi người hào hứng đi qua đường, hàng dài ô tô đang chạy, những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo. Ánh đèn đường và ánh sáng từ các quán cà phê và cửa hàng làm cho Paris lung linh hơn giữa bầu không khí của mùa đông. Tôi quyết định ghé vào một quán cà phê nhỏ bên hè đường để tránh lạnh. Tia nắng cuối cùng của ngày chiếu qua cửa sổ vẽ nên những mảng màu sáng tối giữa không gian vừa lạ vừa quen.

Mùa đông Paris dường như lạnh hơn dễ khiến người mang nhiều cảm xúc thấy hụt hẫng với những nỗi buồn không tên. Bầu trời Paris ít nắng hơn. Một khung trời màu xám ôm lấy những thân cây trơ trụi lá, những mặt hồ phẳng lặng. Tôi chọn một góc cửa sổ bên quán vắng và ghi lại những dòng cảm xúc của mình vào cuốn sổ tay nhỏ mang theo. Bên ngoài cửa sổ, từng chiếc lá bắt đầu rơi rụng khỏi cành cây. Mùa đông đến, không còn sắc hoa tươi thắm. Trên đường phố, giờ chỉ còn một màu xám bạc, hòa trong màu sắc của những chiếc áo khoác dày dặn. Trong không gian đó, dường như ai cũng hối hả hơn để sớm trở về nhà, quây quần cùng gia đình sau một ngày làm việc vất vả.

Tôi thích Paris những ngày có sương mù. Không gian đều bị làn sương che khuất. Mọi thứ trở nên mờ ảo. Bước đi trong làn sương ấy tôi như đang bước vào một thế giới khác, giống như con đường đưa tôi về với một miền nhớ thương nào đó xa xôi.

Cái lạnh của Paris làm cho tôi nhớ Hà Nội. Tôi xa Hà Nội đã mấy đông. Mùa đông Hà Nội của tôi là những ngày mưa phùn, bầu trời ảm đạm, bụi nước mờ ảo đọng trên tóc, trên áo như những hạt sương long lanh. Cái lạnh cũng theo đó mà ngấm vào da thịt. Nhớ nhất là những khi chiều xuống, cùng lũ bạn sà vào quán nhỏ ven đường, rỉ rả nhâm nhi những thứ quà vặt, những món ăn mà khi ở Paris, tôi chỉ có thể nhớ thương mà không thể tìm thấy. Trong giấc mơ của tôi, vẫn còn đâu đây giòn tan tiếng cười của lũ bạn bên món trứng ngải cứu thơm ngai ngái, chiếc bánh chưng rán vàng suộm, bát bánh đúc nóng hay bát cháo sườn băm nghi ngút khói. Ngày đó, tôi thường hay bị thu hút bởi thứ hương nồng ấm của bánh chuối, bánh khoai, bánh gối, bánh rán mặn - ngọt. Những chiếc bánh chìm nổi trong chảo dầu sôi sùng sục. Thật thú vị biết bao khi vừa ngắm dòng người trên phố, vừa hít hà, xuýt xoa, cắn miếng bánh nóng hôi hổi trong tiết trời giá lạnh của mùa đông. Xa Hà Nội đã nhiều năm, tôi chưa có cơ hội tìm lại cảm giác đó.

Mùa đông Paris, không khí khá khô. Tôi thường khỏa lấp nỗi nhớ Hà Nội bằng những chiều lang thang bên dòng sông Seine, nơi mà người ta luôn coi đó là biểu tượng của sự lãng mạn, là linh hồn của thành phố tình yêu. Nơi đó, tôi thỏa sức ngắm nhìn những công trình kiến trúc cổ kính lộng lẫy. Có một nét đẹp nhẹ nhàng khác của Paris làm cho tôi thích là những khoảng không gian xanh của thành phố này. Nơi đó có hai khu vườn cổ nổi tiếng là Tuileries và Luxembourg nằm bên bờ sông Seine duyên dáng, như tô thêm vẻ dịu dàng cho Paris hoa lệ. Paris còn có rất nhiều công viên xanh, góp phần không nhỏ trong việc tạo thêm nét thanh mát cho thành phố. Tôi thầm nghĩ, nếu một ngày Hà Nội của tôi cũng có nhiều những công viên xanh dọc hai bên bờ sông Hồng như thế, sẽ lãng mạn và hạnh phúc biết bao.

Hồ Tây một ngày chớm đông

Tôi bắt gặp một đôi bạn trẻ đi qua, tay trong tay, nhìn nhau đắm đuối. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ về không gian Hồ Tây. Ngày còn ở nhà, những chiều cuối tuần, tôi thường ra Hồ Tây, ngắm nhìn những đôi bạn trẻ tay trong tay dạo bước trên con đường ven hồ. Đi dọc con đường này người ta cảm thấy như được tách biệt hoàn toàn với phố xá xô bồ tấp nập ngoài kia.  Tách hẳn nhịp sống vội vã, dạo bước một vòng Hồ Tây, tôi như lắng nghe thấy nhịp thở bình yên của Hà Nội. Các bạn tôi vẫn thường ra nơi này hóng gió, ngắm hoàng hôn, nói những câu chuyện không đầu không cuối. Trà đá Hồ Tây như nhịp sống quanh Hồ Tây, không vội vã, bình lặng, chậm rã. Ngày đó, cũng vào một buổi chiều chớm đông, tôi cùng người ấy đi dạo quanh Hồ Tây, khung cảnh bình yên và lãng mạn biết baO. Có phải mùa đông làm cho người ta nhớ nhung những kỷ niệm nhiều hơn?

Tôi ghi vào cuốn sổ những cảm xúc của mình, trong âm nhạc du dương, trong hương vị ly cà phê nóng ấm. Gấp cuốn sổ tay, tôi rời quán nhỏ. Buổi chiều đã đi qua. Từ cái lạnh của mùa đông Paris tôi gửi về Hà Nội những niềm thương nỗi nhớ cùng lời hẹn ước một ngày không xa, tôi sẽ trở về./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?