Mưa bụi tháng Giêng

Mưa bụi tháng Giêng luôn đem đến niềm hân hoan cho con người và vạn vật. Tất cả mừng rỡ chào đón mưa. Hàng cây trút hết lá,trơ trọi khẳng khiu trong suốt những ngày đông tháng giá, chỉ cần mưa bụi chạm nhẹ là bừng thức giấc. Những chồi non như những ngòi bút viết lên nền trời những tri ân trời đất.

Chiều nay, mời bạn nghe Hường chia sẻ những cảm xúc của Chu Minh trong một ngày mưa bụi tháng Giêng.

Tạo hóa đã quá ưu ái cho tháng Giêng. Tháng Giêng nõn nà bung lộc biếc, tháng Giêng nồng thắm sắc hoa. Tháng Giêng lại còn về trong mênh mang mưa bụi. Những hạt mưa nhỏ xíu bâng khuâng đậu trên vai trên tóc. Tấm màn mưa mỏng tang được tạo hóa khéo léo dệt từ bụi nước như tấm voan trắng mơ hồ choàng lên thành phố. Mưa đấy rồi tan đấy, tan biến vào không trung, còn kịp vương hơi lạnh trên tay ta. Ta bỗng sững sờ khi phía trời xa, bóng nắng xuyên qua màn mưa mỏng tạo nên một vệt sáng lung linh sắc màu. Cầu vồng đấy.

Thuở bé thơ thường nghe mẹ kể, những người thân của chúng ta sau khi rời cõi tạm, linh hồn sẽ đi trên chiếc cầu vồng ấy để lên trời. Họ rong chơi trên cầu vồng. Ngày ấy, tôi cố tìm trên chiếc cầu vồng bảy sắc kia đâu là ông bà nội ngoại của tôi. Nhìn ngắm và tưởng tượng. Tôi tưởng như thấy họ đang nhìn tôi tươi cười và vẫy tay với tôi. Bất giác tôi đưa tay về phía cầu vồng, nhưng nó ở xa quá. Tôi nhớ, khi còn bé, tôi đã cố chạy đi tìm đường để leo lên cầu vồng. Thầy tôi bế tôi về sau khi tôi đã chạy mệt nhoài trên cánh đồng trước nhà. Thầy bảo, đó là ánh sáng trên trời, không thể nào lên đó được. Sau này tôi hiểu đó chỉ là sự tán sắc của ánh sáng mặt trời khi nó chiếu qua những hạt mưa.

Mưa bụi tháng Giêng luôn đem đến niềm hân hoan cho con người và vạn vật. Tất cả mừng rỡ chào đón mưa. Hàng cây trút hết lá trơ trọi khẳng khiu trong suốt những ngày đông tháng giá, chỉ cần mưa bụi chạm nhẹ là bừng thức giấc. Những chồi non như những ngòi bút viết lên nền trời những tri ân trời đất.

Phải chăng mưa bụi chỉ về đúng dịp xuân sang là ngụ ý của tạo hóa. Xuân tươi non, nõn nà nồng ấm, thêm làn mưa bụi mỏng tang kia nữa mới hài hòa và thi vị. Mưa bụi tháng giêng là sự khởi đầu cho một năm mới bình an, may mắn và hạnh phúc.

Mưa bụi tháng giêng dịu mát rải nhẹ xuống xóm làng, ngõ phố. Mưa ra cánh đồng đánh thức những hạt mầm mẹ gieo. Mưa gõ nhẹ, giục hạt giống tách vỏ, rồi bật tung mầm non xanh mướt. Khi những mầm xanh kia bắt đầu nhú lên phơi mình dưới ánh nắng, ta cảm nhận được niềm vui dâng trong mắt người nông dân. Mưa bụi tháng giêng chính là ân huệ mà tạo hóa ban cho vạn vật.

Tháng Giêng về, trong màn mưa bụi bay bay lòng ta cũng rạo rực như những chồi non sau lớp vỏ sần sùi kia muốn tách vỏ bật mầm, phô ra tất cả sức sống tràn đầy cùng mưa bụi tháng Giêng. Ta mơ mình được trở về tuổi thơ, được đắm mình trong màn mưa bụi để lắng nghe nụ chồi thức giấc. Tiếng thở của mùa xuân hòa trong làn mưa bụi tạo nên một bản hòa âm mê đắm lòng người. Bản hòa âm của sự sống./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?