Mùa đông ấm nồng tình thân
Sáng nay xuống phố, gió mùa đông bắc thổi xào xạc, lật tung đám lá vàng cuộn trên hè phố, làn mưa bụi mỏng manh giăng mắc vấn vương khắp con đường. Cái rét khiến phố phường như chậm đi một nhịp, những cụ già đi bộ sớm trong công viên co người bởi cơn gió ào qua. Nàng thiếu nữ mơ màng xuống phố, vội trở về lấy chiếc khăn choàng ấm. Những em thơ trong áo bông, áo nỉ thùng thình, khó nhọc đạp xe trên con đường ngược gió để đến trường. Có cô gái mặc chiếc áo mỏng tản bộ trên phố, mong manh trong cái rét sớm mai. Đông về, bao nỗi xao xuyến, bao ký ức thuở thiếu thời lại ùa về. Hường mời bạn cùng xuôi theo dòng cảm xúc của Nguyễn Thắm, trở về một “Mùa đông ấm nồng tình thân”.
Đông của mùa xưa cũ, gió bấc tràn về cánh đồng làng khô xác đang nghỉ ngơi đợi vụ đông xuân sắp tới. Men theo con đường mòn hai bên đường cỏ đã héo úa. Chiều buông, mặt trời đi trốn nhanh hơn để lại trên nền trời những đám mây bay là là trên đầu, trời xám ngắt. Bóng mẹ liêu xiêu cần mẫn gánh từng thùng nước sông tưới luống ngô đang ngậm sữa. Trong một chiều đông mưa giăng mịt mùng, cha khoác mảnh áo tơi bì bõm lội bùn, xắn quần qua gối, mặc cái lạnh căm căm be bờ tát cá. Thành quả mang về là xô cá diếc, tôm, cua cho bữa cơm chiều bớt phần đạm bạc. Tôi chạy ra sau nhà hái chùm khế chua, cắt vài quả chuối xanh để mẹ kho cá.
Những đêm mùa đông thường dài miên man. Mới chập tối bóng đêm đã bao trùm, trong không gian tĩnh lặng nghe tiếng ếch nhái ngoài cánh đồng làng râm ran vọng lại. Nhà chỉ có chiếc chăn bông bạc phếch màu thời gian, cha mẹ nhường chúng tôi. Chập tối, mẹ rải rơm khô dưới đất làm đệm, thêm chiếc chiếu cũ để chống chọi gió lạnh. Khi gió rít từng cơn não nề, phần phật tàu lá chuối sau nhà, cha dùng những tấm cót che chắn ô cửa sổ bị hở để gió khỏi lùa vào phòng. Những đêm mất điện, dưới ngọn đèn dầu tù mù, mẹ ngồi đan khăn len cho chị em chúng tôi. Mẹ gỡ chiếc áo len cũ, móc lại cho tôi chiếc khăn len để giữ ấm những ngày ngược gió đến trường.
Cha giọng trầm ấm kể cho chúng tôi nghe về những ngày đi bộ đội nơi chốn rừng thiêng nước độc, nơi chiến trường pháo bay đạn lạc, cha và đồng đội đã chia nhau củ sắn, đắp chung chiếc chăn mỏng mà khi hành quân ngang qua làng, người mẹ già đã tặng, chiếc chăn chiên mỏng manh, nhưng đã giúp cha và đồng đội đi qua mùa đông khắc nghiệt. Giọng cha cứ thế nhỏ lại và chúng tôi chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ dịu ngọt.
Nhớ se sắt những sớm tinh mơ, mẹ trở dậy thật sớm. Làn khói bếp êm ả như ru quẩn quanh vương vấn trên mái ngói thâm nâu. Mùi khoai luộc làm cái bụng đói cồn cào của tôi reo lên, tôi lập bập chạy xuống bếp, đã thấy bóng mẹ đang chập chờn trên bức tường loang. Tay mẹ thoăn thoắt bắc nồi khoai lang đặt lên chiếc kiềng ba chân. Nồi nước sôi lục bục, mẹ bắc xuống gạn cạn nước, vùi nồi khoai vào trong đám tro đang đỏ lửa. Mẹ ngước lên nhìn tôi, giọng nhỏ nhẹ hiền từ: “Nước sôi mẹ đã nấu, con gạn vào thau rửa mặt cho đỡ lạnh”. Tôi sà vào lòng mẹ, cảm nhận hơi ấm từ thân hình gầy mảnh của mẹ, tấm áo cũ ngây ngấy mùi đồng đất.
Những mùa đông xưa cũ cứ thế trôi đi nhẹ nhàng trong tình thương yêu của gia đình. Để sau này trưởng thành, rời xa vòng tay mẹ cha mới nhận ra vốn dĩ ở đời luôn có những nhọc nhằn, lo toan, nhưng ngày xưa vô lo vô nghĩ, bậc sinh thành đã thay mình gánh vác. Còn giờ, khi đóng vai là người trưởng thành, tôi phải mạnh mẽ đi qua những mùa đông của riêng mình dù phía trước là đỉnh cao hay là vực sâu. Nhưng tôi biết rằng mỗi khi tôi mệt mỏi, vẫn có chốn để trở về và luôn chào đón tôi bằng tất cả yêu thương, đó là nhà./.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
0