Mùa ếch đồng xôn xao tìm bạn

Tháng tư về. Có đôi khi giữa những ngày gió nhè nhẹ và nắng vàng tươi dìu dịu, người ta lại được sống trong cái se lạnh bất chợt như thể vẫn còn đang ở giữa mùa xuân. Đêm tháng tư với cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng. Đó cũng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió.

Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn những dòng tự sự của Hoàng Yến.

Tháng tư e ấp như cô gái mới lớn lần đầu biết hò hẹn và trong trẻo như giọt mưa một ngày đầu mùa hạ. Tôi yêu tháng tư, yêu nắng gió và yêu hương thơm, sắc màu của những loài hoa chỉ nở cho riêng tháng tư.

Giữa trăm tía ngàn hồng của thiên nhiên, tháng tư lại chọn cho mùa những loài hoa riêng rất nhiều sắc trắng tinh khôi và thanh khiết. Bình dị, khiêm nhường mà gợi nhớ gợi thương.

Một ban mai tháng tư nào đó, khi sương chưa đọng nhiều trên lá cỏ và bạn còn kịp nghe được tiếng ếch đêm uôm ạp thưa thớt lúc mặt trời chưa ló rạng, bạn dậy sớm và bỗng thấy đâu đây mơ hồ một mùi hương. Đợi cho mặt trời tỉnh dậy, bạn bước ra đường và chợt ngỡ ngàng bởi sắc trắng ngập tràn của hoa sưa, hoa sấu, hoa xoan đào... Chúng giống nhau kì lạ ở vẻ líu ríu, bé bỏng với những cánh hoa mỏng manh, mềm mại vô cùng và bao giờ cũng sát lại với nhau thành chùm lớn, làm sáng bừng cả cánh lá.

Những cây hoa sưa khoe vẻ đẹp tinh khôi, vươn cao trên nền trời xanh thẳm. Ảnh: Toàn Quang

Chẳng được bày biện nơi trang nghiêm, sang trọng hay được người đời nâng niu mà làm quà trao tặng nhau, chúng vẫn hồn nhiên khoe sắc như cô gái quê đẹp mà không biết mình đẹp. Khi đã nở hết mình, chúng sẽ tự rụng để nhường chỗ cho quả non xuất hiện. Qua một đêm sẽ lại thấy những bông hoa bé nhỏ lấm tấm đầy mặt đất, đầy lối đi. Để dẫu biết hoa đã rơi xuống mà bước chân tự nhiên gượng nhẹ. Như thể gót giầy sẽ làm đau những vụn hoa tơi tả.

Thời khắc ấy, nếu được để chân trần và bước đi thật nhẹ, thật khẽ trên con đường đất mịn màng trải đầy cánh hoa, bạn sẽ hiểu cái cảm giác mát nhẹ êm ái, thanh tân dịu dàng của đất trời tháng tư. Lòng nhẹ bẫng tạm quên những lo toan thường nhật.

Tháng tư, lại có những loài hoa cũng mang sắc trắng nhưng không trắng sữa kiểu hoa sấu, hoa sưa hay xoan đào mà trắng tinh, trắng nõn như sứ trắng, ngọc lan… Trên sân chùa hay góc đình chúng nở rộ trong một vẻ thanh tao để rồi gió sẽ mang đi rất xa cái mùi hương ngào ngạt, nồng nàn mà vẫn thanh tịnh.

Ảnh minh họa: pixabay

Đêm tháng tư. Cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió. Mùi hương khiến ta khó mà xác định được nó bắt nguồn từ nơi nào. Cái mùi hương cứ chợt đến chợt đi như cô gái đẹp ta gặp trên đường có thể chẳng bao giờ gặp lại.

Tháng tư, nắng phớt nhẹ trên đám mây trắng bồng bềnh. Thiếu nữ nghiêng người trong tà áo trắng tinh khôi đạp xe đến trường. Mấy quán cóc bên đường đẹp hơn, thơ mộng hơn dưới những tán hoa. Đi trong hương sắc tháng tư, chợt lòng xao xuyến lạ./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.

Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!

Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.

Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...