Mùa ếch đồng xôn xao tìm bạn
Chiều nay, Hường sẽ chia sẻ với bạn những dòng tự sự của Hoàng Yến.
Tháng tư e ấp như cô gái mới lớn lần đầu biết hò hẹn và trong trẻo như giọt mưa một ngày đầu mùa hạ. Tôi yêu tháng tư, yêu nắng gió và yêu hương thơm, sắc màu của những loài hoa chỉ nở cho riêng tháng tư.
Giữa trăm tía ngàn hồng của thiên nhiên, tháng tư lại chọn cho mùa những loài hoa riêng rất nhiều sắc trắng tinh khôi và thanh khiết. Bình dị, khiêm nhường mà gợi nhớ gợi thương.
Một ban mai tháng tư nào đó, khi sương chưa đọng nhiều trên lá cỏ và bạn còn kịp nghe được tiếng ếch đêm uôm ạp thưa thớt lúc mặt trời chưa ló rạng, bạn dậy sớm và bỗng thấy đâu đây mơ hồ một mùi hương. Đợi cho mặt trời tỉnh dậy, bạn bước ra đường và chợt ngỡ ngàng bởi sắc trắng ngập tràn của hoa sưa, hoa sấu, hoa xoan đào... Chúng giống nhau kì lạ ở vẻ líu ríu, bé bỏng với những cánh hoa mỏng manh, mềm mại vô cùng và bao giờ cũng sát lại với nhau thành chùm lớn, làm sáng bừng cả cánh lá.
Chẳng được bày biện nơi trang nghiêm, sang trọng hay được người đời nâng niu mà làm quà trao tặng nhau, chúng vẫn hồn nhiên khoe sắc như cô gái quê đẹp mà không biết mình đẹp. Khi đã nở hết mình, chúng sẽ tự rụng để nhường chỗ cho quả non xuất hiện. Qua một đêm sẽ lại thấy những bông hoa bé nhỏ lấm tấm đầy mặt đất, đầy lối đi. Để dẫu biết hoa đã rơi xuống mà bước chân tự nhiên gượng nhẹ. Như thể gót giầy sẽ làm đau những vụn hoa tơi tả.
Thời khắc ấy, nếu được để chân trần và bước đi thật nhẹ, thật khẽ trên con đường đất mịn màng trải đầy cánh hoa, bạn sẽ hiểu cái cảm giác mát nhẹ êm ái, thanh tân dịu dàng của đất trời tháng tư. Lòng nhẹ bẫng tạm quên những lo toan thường nhật.
Tháng tư, lại có những loài hoa cũng mang sắc trắng nhưng không trắng sữa kiểu hoa sấu, hoa sưa hay xoan đào mà trắng tinh, trắng nõn như sứ trắng, ngọc lan… Trên sân chùa hay góc đình chúng nở rộ trong một vẻ thanh tao để rồi gió sẽ mang đi rất xa cái mùi hương ngào ngạt, nồng nàn mà vẫn thanh tịnh.
Đêm tháng tư. Cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió. Mùi hương khiến ta khó mà xác định được nó bắt nguồn từ nơi nào. Cái mùi hương cứ chợt đến chợt đi như cô gái đẹp ta gặp trên đường có thể chẳng bao giờ gặp lại.
Tháng tư, nắng phớt nhẹ trên đám mây trắng bồng bềnh. Thiếu nữ nghiêng người trong tà áo trắng tinh khôi đạp xe đến trường. Mấy quán cóc bên đường đẹp hơn, thơ mộng hơn dưới những tán hoa. Đi trong hương sắc tháng tư, chợt lòng xao xuyến lạ./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0