Mùa hạ của miền ký ức
Có lẽ tận trong sâu thẳm trái tim ta đôi lần đã tự khẽ khàng gọi mùa hạ ơi, để rồi lòng dâng trào cảm xúc bồi hồi khi chợt có ai đó nhắc lại kỷ niệm cũ. Tiếng ve kêu vang như những lời ru từ quá khứ, gợi nhớ về những kỷ niệm ngọt ngào của tuổi thơ. Ta bất chợt nghe tiếng nói cười của chúng bạn ngày nào.
Hạ về, ta bâng khuâng nhớ những trưa hè nắng chói chang cùng đám bạn trốn mẹ đi tắm suối, rong ruổi khắp ngọn đồi tìm sim chín. Những quả sim bé bằng đầu ngón tay ẩn dưới tán lá bàng bạc, thơm lừng, ngọt lịm như tuổi thơ bình yên. Ta thương những buổi chiều thong dong thả hồn theo những cánh diều ngắm mây bồng bềnh trôi. Dư vị của tuổi thơ ngọt ngào giờ chỉ còn trong miền nhớ.
Hạ về, ta nhớ mái trường thân yêu, nơi đã ghi dấu biết bao nhiêu kỷ niệm buồn vui. Những ký ức mơ mộng thời học sinh, những trang vở thơm mùi mực, tiếng giảng bài ấm áp của thầy cô, tiếng trả bài ê a, tiếng trống trường giục giã. Những mùa hè của tuổi học trò, cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới, cái tuổi không bận lòng về cơm áo gạo tiền trôi đi thật rộn ràng.
Hạ về, ta mênh mang nhớ về những buổi chiều tan trường trong tà áo dài trắng, tóc dài ngang lưng, tay dắt xe đạp, trên chiếc giỏ xe là nhánh phượng đỏ rực vừa được một bạn trai hái tặng. Tháng ngày qua ở nơi sâu thẳm tâm hồn vẫn thường hiện về những kỷ niệm. Ta không biết ở nơi phương trời xa, ai đó còn nhớ đến, ai đó còn khắc khoải những kỷ niệm một thuở học trò. Mối tình đầu chớm nở chỉ còn là hoài niệm trong ký ức của ta.
Hạ về, những cơn mưa giăng rưng rức, rì rầm trên mái hiên, có giọt mưa nào người giữ lại cho ta, có thoáng bâng khuâng nào nhìn cánh phượng rơi trong chiều rực nắng. Ta bồi hồi đọc lại quyển lưu bút năm nào kẹp những cánh hoa phượng ép khô, những dòng chia tay nhòa nước mắt. Bạn bè giờ mỗi đứa một chân trời, tháng năm rực rỡ ấy chỉ còn trong ký ức. Dòng đời cuốn ta đi rất vội, trên những con đường ngày xưa in dấu chân ta qua đó, một mai rồi chẳng còn người cũng chẳng còn ta, ký ức lãng quên theo cùng năm tháng, quên mất rằng thời gian trôi.
Những mùa hoa học trò rực rỡ trong lòng ta mãi mãi vẫn còn đó. Những nhớ thương sẽ ngày một nhiều thêm như tháng ngày đầy nắng hè tinh khôi trong lòng ta. Bất chợt nhìn lại, ta ngại ngần vì quá nửa đời người, mái tóc đã không còn đủ dài, những vết chân chim in hằn sau đuôi mắt, eo lưng đã không còn thon thả. Nhịp bước vô hình, lặng lẽ của thời gian đã xóa nhòa tuổi xuân. Nào ai hay biết con tàu thời gian đã lần lượt rời bến và cuốn trôi đi tất cả những tháng ngày êm đẹp, những kỷ niệm êm đềm về một thời ngây thơ, vụng dại. Phút giây nào rồi cũng lặng lẽ đi qua, tất cả rồi cũng chỉ còn là hoài niệm trong ký ức của ta. Quá khứ trốn sâu qua bao lần mùa hoa phượng nở, những năm tháng mùa hè cứ thế vô tình vội bước chân qua.
Không có cách nào vượt qua con sông tuổi thơ, nếu đã được một lần tắm mát. Không ai có thể mang tuổi trẻ hay ký ức trở về. Thời gian vừa trôi đi vừa lưu lại với giai điệu da diết của nó mà mỗi trái tim nơi lồng ngực ta đều có thể cảm nhận và lắng nghe.
Rồi cũng chợt nhận ra, những thứ đã qua, ta không cần nỗ lực tìm gặp lại, chỉ có thể cất giữ thương nhớ trong miền ký ức.
Những mùa hạ của miền ký ức…
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0