Mưa xuân giăng giăng
Hường mời bạn nghe cảm xúc của Diệu Hiền, cùng ngắm mai vàng trong một ngày mùa xuân.
Mỗi trung tuần tháng Chạp, nếu thời tiết ấm áp, những cây mai đầu ngõ hay ngoài vườn đều được tỉa sạch lá để kịp nở vào đúng ngày đầu xuân. Nhà tôi có hai cây mai rất đẹp trước ngõ. Cây bên trái nhỏ gầy, có vẻ khẳng khiu nhưng hoa nở rất nhiều cánh; cây bên phải cành tỏa tròn quanh gốc rất đẹp thì nở toàn hoa năm cánh.
Ba tôi thường tranh thủ hái lá mai sau buổi làm đồng về. Dựng cái cuốc chỗ bờ giếng, cái giỏ đựng ít cá cua để trên hòn đá lớn cạnh gốc mai, ba gọi chúng tôi cùng ra hái lá. Hai anh tôi trèo được nên cho hái trên ngọn, còn tôi vít cành thấp mà hái. Ba dặn phải nhẹ tay, nếu không sẽ gãy cả búp lá búp hoa. Cái nụ búp bé ti như hạt đậu ấy sau hai tuần lại bung nở thành chùm hoa. Cái búp nhọn dài hơn chỉ là búp lá.
Năm nào thuận trời, nụ hoa nhiều vô kể, vừa hái vừa mường tượng ra đóa hoa nào sẽ nở đầu tiên, mà có đúng mồng Một Tết không, là nghe lòng rộn rã không khí Tết. Ba tôi vốn ít nói và nghiêm khắc, nên anh em chúng tôi hồi hộp nhất là không biết ba chọn cành mai nào đem vào nhà chưng Tết. Mấy anh em cứ đoán già đoán non mà không dám hỏi ý ba. Cành mai ưng ý nhất được ba tôi chọn rất kỹ lưỡng sau thời gian hái lá và dõi theo những búp hoa lớn lên từng ngày.
Khoảng hăm bảy tháng Chạp, khi những nụ hoa xanh ngọc đã đội lớp vỏ xám bao ngoài để bung thành chùm nụ non tươi, ba chọn cành mai dự đoán là sẽ nở đúng Tết, nhiều nụ hoa, dáng đẹp nhất. Chặt bằng dao rựa sắc, sau đó hơ phần chân cành vào lửa, đem cắm vào chiếc độc bình quen thuộc. Nhiệm vụ của chúng tôi là ngày ngày đổ thêm nước ấm vào bình để nhìn cánh vàng lấp lánh đúng ngày mồng Một tết. Trên cành mai ấy, chúng tôi treo bao nhiêu là thiệp chúc xuân của bạn bè hay bà con từ nơi xa.
Nhìn cành mai vàng được chưng ở nơi trang trọng nhất của ngôi nhà nhỏ, tôi thấy mùa xuân tràn về. Câu chuyện hái lá mai ngày giữa tháng Chạp, rồi chọn cành để chưng Tết cứ lặp đi lặp lại như một cảm xúc rất quen thương của gia đình tôi. Dưới mái tranh nghèo của thời ấu thơ, cây mai làm bừng lên sắc xuân rực rỡ, làm bừng lên niềm hân hoan trẻ thơ vì nỗi trông chờ dằng dặc “bao giờ đến Tết” đã thành hiện thực. Tết được diện đồ mới xênh xang khoe xóm khoe làng; được ăn bao nhiêu món ngon mà ngày thường chỉ là ao ước; được đi chơi, được lì xì; được đốt những viên pháo chuột lạch tạch. Còn niềm hạnh phúc nào trong trẻo hơn thế nữa? Vậy nên, cứ hoài niệm về mấy cây mai vàng trước ngõ là tôi khát khao được sống lại niềm vui con trẻ, ước gì trở lại ngày xưa.
Thuở còn thơ, tôi nghe mùa xuân ở đâu xa lắm. Một năm dài như thế kỷ. Khi trưởng thành, xuân lại thoắt đến, thoắt đi nhanh như trở bàn tay. Thanh xuân qua vội tựa cơn gió vô tình. Còn giờ đây, khi xuân chạm bên mái hiên và tuổi đời không còn trẻ nữa, tôi đã hết ngỡ ngàng vì mùa xuân quá vội, tự dặn lòng bình thản trước những điều chợt đến, chợt đi. Mùa xuân giăng lộc non, giăng cỏ hoa biếc tràn khắp nẻo./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0