Mùi của Tết

Những ngày cuối năm, mưa tạnh dần nhưng cái rét vẫn còn buôn buốt. Từng chùm nụ mai đã e ấp cánh vàng. Cỏ cây nơi nơi giăng giăng lộc biếc. Đám rêu bên góc sân âm thầm vươn lên những nụ tim tím li ti. Mỗi ngày trôi qua thật nhanh trong nồng nàn hương vị tết. Hít thật sâu, thở thật nhẹ, mỗi người sẽ nghe mùi của tết ùa về trong hơi thở mùa xuân.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của Diệu Hiền trong những ngày đón chờ mùa xuân tới.

Mùi của Tết tràn về trên những con ngõ. Tết đến, nhà ai ở quê cũng lo dọn nhà dọn ngõ đón xuân. Dù nắng hay mưa, cửa nhà phải quang quẻ, ngõ phải sạch không còn cây cỏ nào. Nhà tôi cũng không ngoại lệ. Ba và các anh tôi thường sửa lại các viên đá lở nơi bờ ngõ. Hai cây mai đầu cổng đã được hái lá từ mấy tuần trước chúm chím những chùm nụ xanh, hay e ấp mấy đóa mai vàng. Thế là cứ đi về đến ngõ, ai cũng nghe dậy lên mùi hăng hắc của cỏ, mùi ngai ngái của đất, mùi thoang thoảng của hoa… Mùi quê hương hay mùa xuân chạm đến sát hiên nhà?

Mùi của Tết là thơm nồng căn bếp - không gian rộn ràng nhất nhà. Mẹ phải kê thêm ba ông táo để nấu và hấp các loại bánh. Hạnh phúc của đám trẻ con là được mẹ giao việc chụm củi. Mùi khói bếp, mùi những cây củi còn ẩm, sôi bọt vàng khè quyện cùng mùi lửa ấm mới thân thương làm sao. Bởi thế mà anh trai tôi, mấy năm biền biệt xa nhà, viết thư về nói nhớ mùi gian bếp của mẹ. Nhớ mùi lá chuối xanh hơ qua lửa rơm cho mềm dai để gói bánh. Nhớ mùi bánh chưng bánh tét tỏa hương lúc sôi sùng sục. Nhớ mùi thơm lừng của bánh tổ vừa được lấy ra khỏi nồi hấp. Nhớ cả mấy xâu thịt ngang xương ba mang về từ con heo đụng với mấy nhà trong xóm. Thịt luộc xong, mẹ để tất cả vào cái rổ to, lót lá chuối và treo bên bếp. Cạnh đó là vài chục nem lá liễu được ba gói rất đẹp… Tôi thì gọi đó là mùi quá khứ. Bởi cứ nhớ đến gian bếp của mẹ là cả một trời quá khứ gọi về.

Tết của tuổi thơ hình như lâu đến hơn bây giờ. Thuở xưa, trẻ thơ đợi tết đơn giản chỉ là được ăn ngon và xúng xính đồ mới. Càng mong, tết càng lâu đến. Nên cái tết nào cũng đáng nhớ và nhớ nhất là cảm giác thòm thèm nhìn mẹ làm bánh, nấu ăn hay niềm hãnh diện được mẹ gói riêng cho chiếc bánh tét nhỏ, cột dây vào mang đi khoe khắp xóm. Cái hương vị  ấy làm xôn xao  cả khoảng trời một đi không trở lại. Chạm vào ký ức tết xưa là chạm vào bản hòa ca của nỗi nhớ, mà giai điệu nào cũng vang ngân da diết, cũng quá đỗi ngọt ngào.

Mùi của tết là mùi những thương yêu. Xếp lại những ưu tư ngày thường, gia đình ai cũng mong tết để sum họp, hàn huyên. Tiếng cười nói rộn ràng hay nỗi ngậm ngùi vì những điều chỉ còn là quá khứ đều lắng đọng yêu thương.

Ngoài kia, mai vàng hé nụ. Ngoài kia, hương bưởi đã thoảng đưa từ những đóa hàm tiếu. Hương xuân của đất trời dạt dào hay trong tôi vẫn luôn nồng nàn mùi của tết?

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Chúng ta đã đi qua bốn mùa như thời gian đi qua màu lá. Bốn mùa như lá, bốn mùa như cây. Bốn mùa nối chúng ta gắn bó với cuộc đời, còn lá nối chúng ta với một tình yêu thiên nhiên tha thiết.

Tình yêu đẹp nhất và trong sáng nhất đó là tình cảm học trò. Thứ tình cảm thi vị và đẹp như trăng 16. Chiều nay, Hường kể bạn nghe câu chuyện của Ngọc Trâm về một tình yêu đầu đời đẹp lung linh.

Nếu có ai hỏi thanh âm nào neo lại trong tôi khi xa Việt Nam, thì khắc khoải nhất chính là những lời rao. Những lời rao dung dị nhớ thương ấy cất lên từ chất giọng của một bà người Bắc, một chị miền Trung hay có khi của một anh miền Nam. Lời rao như len lỏi cả vào trong giấc ngủ, ngang qua những giấc mơ chập chờn nhớ thương.

Lướt trên mạng nhìn thấy tấm ảnh cơm nấu nồi gang, chiếc đũa cả đang đặt một bên, bếp củi rừng rực lửa, khiến tôi chợt nhớ tới ngày xưa.

Tháng tư về. Có đôi khi giữa những ngày gió nhè nhẹ và nắng vàng tươi dìu dịu, người ta lại được sống trong cái se lạnh bất chợt như thể vẫn còn đang ở giữa mùa xuân. Đêm tháng tư với cơn mưa rào đầu hạ. Lũ ếch đồng xôn xao tìm bạn tình và cất tiếng gọi nhau trong những khóm khoai nước, khóm chuối ngoài bờ ao hay trên cánh đồng. Đó cũng là lúc hương dạ lan ngọt ngào, nưng nức lan đi trong gió.

Khúc giao mùa tháng Tư ở Hà Nội đâu chỉ có hoa loa kèn, mà còn có một chút gợi thu với cái dịu mát xen với chút nắng ngẫu hứng của thời tiết. Tháng Tư về, xà cừ và sấu đều thay lá. Thư thái dạo bước trên những thảm lá rơi kín vỉa hè quen thuộc ta ngỡ như đang đi giữa một cánh đồng vàng.