Mùi của Tết
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của Diệu Hiền trong những ngày đón chờ mùa xuân tới.
Mùi của Tết tràn về trên những con ngõ. Tết đến, nhà ai ở quê cũng lo dọn nhà dọn ngõ đón xuân. Dù nắng hay mưa, cửa nhà phải quang quẻ, ngõ phải sạch không còn cây cỏ nào. Nhà tôi cũng không ngoại lệ. Ba và các anh tôi thường sửa lại các viên đá lở nơi bờ ngõ. Hai cây mai đầu cổng đã được hái lá từ mấy tuần trước chúm chím những chùm nụ xanh, hay e ấp mấy đóa mai vàng. Thế là cứ đi về đến ngõ, ai cũng nghe dậy lên mùi hăng hắc của cỏ, mùi ngai ngái của đất, mùi thoang thoảng của hoa… Mùi quê hương hay mùa xuân chạm đến sát hiên nhà?
Mùi của Tết là thơm nồng căn bếp - không gian rộn ràng nhất nhà. Mẹ phải kê thêm ba ông táo để nấu và hấp các loại bánh. Hạnh phúc của đám trẻ con là được mẹ giao việc chụm củi. Mùi khói bếp, mùi những cây củi còn ẩm, sôi bọt vàng khè quyện cùng mùi lửa ấm mới thân thương làm sao. Bởi thế mà anh trai tôi, mấy năm biền biệt xa nhà, viết thư về nói nhớ mùi gian bếp của mẹ. Nhớ mùi lá chuối xanh hơ qua lửa rơm cho mềm dai để gói bánh. Nhớ mùi bánh chưng bánh tét tỏa hương lúc sôi sùng sục. Nhớ mùi thơm lừng của bánh tổ vừa được lấy ra khỏi nồi hấp. Nhớ cả mấy xâu thịt ngang xương ba mang về từ con heo đụng với mấy nhà trong xóm. Thịt luộc xong, mẹ để tất cả vào cái rổ to, lót lá chuối và treo bên bếp. Cạnh đó là vài chục nem lá liễu được ba gói rất đẹp… Tôi thì gọi đó là mùi quá khứ. Bởi cứ nhớ đến gian bếp của mẹ là cả một trời quá khứ gọi về.
Tết của tuổi thơ hình như lâu đến hơn bây giờ. Thuở xưa, trẻ thơ đợi tết đơn giản chỉ là được ăn ngon và xúng xính đồ mới. Càng mong, tết càng lâu đến. Nên cái tết nào cũng đáng nhớ và nhớ nhất là cảm giác thòm thèm nhìn mẹ làm bánh, nấu ăn hay niềm hãnh diện được mẹ gói riêng cho chiếc bánh tét nhỏ, cột dây vào mang đi khoe khắp xóm. Cái hương vị ấy làm xôn xao cả khoảng trời một đi không trở lại. Chạm vào ký ức tết xưa là chạm vào bản hòa ca của nỗi nhớ, mà giai điệu nào cũng vang ngân da diết, cũng quá đỗi ngọt ngào.
Mùi của tết là mùi những thương yêu. Xếp lại những ưu tư ngày thường, gia đình ai cũng mong tết để sum họp, hàn huyên. Tiếng cười nói rộn ràng hay nỗi ngậm ngùi vì những điều chỉ còn là quá khứ đều lắng đọng yêu thương.
Ngoài kia, mai vàng hé nụ. Ngoài kia, hương bưởi đã thoảng đưa từ những đóa hàm tiếu. Hương xuân của đất trời dạt dào hay trong tôi vẫn luôn nồng nàn mùi của tết?
Nghề giáo vẫn được gọi là nghề cao quý. Nghề nào cũng có những nỗi niềm riêng. Và nghề giáo cũng có những câu chuyện cuộc sống đằng sau ánh hào quang cao quý.
Có một người đã dạy cô những con chữ đầu tiên, người dạy cô bao bài học thật thà; dạy cô phải biết nỗ lực vượt qua nghịch cảnh… Với cô, ba là người thầy vĩ đại nhất.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
0