Ngẩng đầu lên và bước đi em

Gần 30 tuổi, cô – một giáo viên dạy Ngữ văn, trong những câu chuyện đùa vui với đồng nghiệp và bạn bè, luôn tự nhận mình già trước tuổi. Cô chỉ ưa những điều tối giản, cả trong cách ăn mặc và lối sống. Chỉ như vậy, cô mới cảm thấy lòng mình bình yên, dễ chịu. Cô biết, chỉ có một người hiểu vì sao tính cách của cô lại già dặn sớm như thế. Người phụ nữ ấy không phải mẹ cô mà là cô Nguyễn Thị Hoa, cô giáo dạy Ngữ văn của cô suốt 4 năm cấp 2. Cô không gọi cô Hoa là cô giáo cũ, bởi cô Hoa luôn là người dạy dỗ cô suốt đời.

Tuổi thơ tôi vô cùng vất vả so với bạn bè đồng trang lứa, bởi bố tôi bệnh tật và không có việc làm. Mọi gánh nặng gia đình đổ dồn lên đôi vai gầy của mẹ. Bốn người nhà chúng tôi sống trong một căn phòng tập thể chật hẹp, ẩm ướt và tăm tối quanh năm. Tôi, ngày đó, chẳng hiểu vì sao lại có một niềm đam mê bất tận với văn chương. Có lẽ, với sự nhạy cảm của một cô giáo dạy Văn, ngay từ lần đầu dạy tôi vào lớp 6, cô Hoa đã động viên tôi cố gắng học hành và hỏi tôi có muốn theo đuổi việc học Văn không. Cứ như thế, cô dạy tôi và quan tâm tôi ân cần như một người mẹ hiền. Nhờ có cô động viên, tôi từng ngày cảm nhận được niềm vui của việc học tập.

Tôi có một tật xấu là hay so vai, rụt cổ mỗi khi đứng gần người lớn. Thói xấu ấy hình thành từ khi cuộc sống mỗi ngày một vất vả hơn. Năm tôi học lớp 9, bố mẹ tôi hay cãi nhau và tôi thường là đối tượng bị trút giận của cả hai. Mỗi lần bị bố mẹ đánh mắng, tôi hay bất giác rụt cổ, so vai lại vì sợ bị đánh vào đầu. Tôi thường mang khuôn mặt nặng nề, mắt sưng húp mỗi ngày lên lớp và trở nên ít nói dần. Mỗi tiết học của cô Hoa, tôi thường lơ đãng nhìn ra cửa sổ. Một hôm, cô gọi tôi ra ngoài, hỏi tôi vì sao dạo này không tập trung học tập. Tôi im lặng trước câu hỏi của cô. Cô đưa tay về phía tôi. Trong vô thức, tôi rụt cổ lại, mắt sợ hãi nhìn cô rồi bật khóc. Đôi tay cô dừng lại giữa chừng và đôi mắt cô nhìn tôi chan chứa. Tôi kể với cô những ấm ức bấy lâu đã kìm nén trong lòng, nói với cô có lẽ em sẽ không đi học nữa. Cô lau những giọt nước mắt của tôi. Lời của cô vẫn còn in đậm trong tôi đến tận bây giờ: Ngẩng đầu lên và bước đi em!

Mỗi ngày đến lớp sau đó, cô Hoa đều tìm cách gặp để động viên tôi, để khi thì đưa cho tôi những cuốn sách ôn thi vào cấp 3, khi thì mua cho tôi cuốn vở, cây bút. Tôi đỗ vào Trường THPT Hùng Vương với số điểm cao, tạm biệt mái trường THCS Thanh Vinh thân thương và cô Hoa, tôi mang trong mình khao khát được học tập hơn bao giờ hết. Tôi nhận thêm công việc giao đá cho các công ty gần nhà ngoài giờ học, ki cóp từng nghìn lẻ để nuôi dưỡng ước mơ của mình. Trên con đường đến trường hay đi học về, tôi vẫn hay gặp cô Hoa. Mỗi khi nghe tôi chào, cô luôn vẫy tay và mỉm cười. Chỉ cần bất ngờ gặp cô như vậy, tôi cảm thấy mình được truyền động lực thật lớn lao.

Ngày bước chân vào giảng đường đại học, thay vì niềm háo hức, mong chờ, lòng tôi tràn ngập nỗi lo lắng về kinh tế. Làm sao để trang trải cuộc sống, để hoàn thành việc học trong khi trước đó, cái ăn cũng là nỗi lo. Những ngày sau đó, tôi chạy như con thoi giữa việc học và làm thêm. Mệt mỏi và nản lòng là có thật, khi có những ngày tôi phải chịu những lạnh nhạt của cuộc đời tự lập, từ bị vu oan hay bị chủ nơi làm thêm quỵt tiền lương. Nhiều lần, trên con đường về, tôi đi lơ lửng giữa dòng người tấp nập trên phố, nhìn những gương mặt trẻ trung, rạng rỡ tíu tít đến những nơi hò hẹn, tôi cảm thấy lạc lõng và cô đơn vô cùng.

Ánh đèn đường nhòe mờ trước mắt như hàng ngàn vì sao lấp lóa và tôi... lúc ấy, như con đom đóm lạc loài, yếu ớt tìm cho mình một nơi trú ngụ, trong khi bão tố giăng đầy. Tôi gọi điện cho cô, tâm sự với cô những vấp ngã, tổn thương của mình. Cuối cuộc điện thoại, bao giờ cô cũng dặn: Ngẩng đầu lên và bước đi em!

Thời gian cứ cuồn cuộn chảy, tôi tốt nghiệp ra trường. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình, trở thành một cô giáo dạy Văn cấp 2 giống như cô Hoa – người cô giáo mà tôi luôn yêu quý. Nơi tôi làm việc là Trường THCS Hà Lộc, cũng là một trường cấp 2 thuộc khu vực thị xã Phú Thọ. Có phải đó là một mối duyên lành, khi tôi đang dần thực hiện được những ước mơ thơ trẻ và viết tiếp những hy vọng của cô trò tôi, rằng những học trò nghèo, bất hạnh như tôi rồi cũng sẽ thực hiện được hoài bão của mình khi có nghị lực vượt khó.

Giờ cô Hoa đã về hưu. Thỉnh thoảng ghé thăm cô, được nghe cô nói chuyện, tôi lại có cảm giác mình như bé lại, giống như cô học trò nhỏ năm nào say sưa nghe cô giảng bài. Cô thường rưng rưng mỗi khi nhìn tôi chào ra về. Mỗi lần như thế, tôi chỉ muốn vòng tay ôm cô thật chặt. Tôi thì thầm: Cô ơi, giờ em đã có thể bước vững chãi trên con đường mình đã chọn. Cây xương rồng mọc trên vùng đất khô cằn sỏi đá, không chỉ mọc những cái gai, mà còn nở ra những bông hoa thật đẹp, phải không cô?

Thu Hằng

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Với 8 chủ đề độc đáo, mỗi phòng tại triển lãm ánh sáng giữa Thủ đô - điểm đến “hot hit” cho giới trẻ, sẽ mang đến trải nghiệm đa giác quan và ánh sáng kỳ diệu vô cùng ấn tượng cho khách tham quan.

Là nghệ sĩ chơi đàn tì bà nhưng hơn 20 năm qua, nghệ nhân ưu tú, ca nương Phạm Thị Huệ lại đam mê và miệt mài theo đuổi nghiệp ca trù. Chẳng mong được gì cho riêng mình, chị chỉ mong miễn sao được đàn, được hát và sống trọn tình yêu với bộ môn nghệ thuật ca trù mà chị nhận thấy nó là như sứ mệnh của cuộc đời mình.

Tại Kỳ họp thứ 8, Quốc hội khóa XV đã chính thức thông qua Nghị quyết về việc cấm sản xuất, kinh doanh, nhập khẩu, chứa chấp, vận chuyển và sử dụng thuốc lá điện tử, thuốc lá nung nóng từ năm 2025. Như vậy, bắt đầu từ 1/1/2025, thuốc lá mới này được liệt vào danh sách hàng cấm, nếu cá nhân, tổ chức vi phạm, sẽ bị xử phạt theo các quy định hiện hành.

Bà Kim muốn xin con tiền để tôn tạo nhà thờ họ. Mai lấy lý do hai vợ chồng đang khó khăn không ủng hộ thì bà nghĩ Mai là người hẹp hòi, không tôn trọng dòng họ chồng. Đúng lúc loa phường kêu gọi ủng hộ đồng bào bị bão lũ, bà Kim nhất quyết không ủng hộ nhưng lại được phường tuyên dương. Hóa ra Mai đã ủng hộ và lấy danh nghĩa bà Kim.

Tạm giữ bảo mẫu vụ bé 1 tháng tuổi bị bạo hành; Công bố Luật Phòng, chống mua bán người (sửa đổi); Cháy nhà tại quận Tân Bình, TP.HCM khiến hai người tử vong;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Thủ tướng Anh Keir Starmer đặt mục tiêu kinh tế tăng trưởng 2,5% vào năm 2024, đưa nước Anh trở thành nền kinh tế tăng trưởng nhanh nhất trong số các quốc gia G7. Sau hơn 5 tháng nhậm chức, Chính phủ của Thủ tướng Starmer đã công bố và thực thi các ưu tiên chính sách như đã cam kết, tuy nhiên, kết quả thực hiện vẫn chưa được như kỳ vọng.