Ngát hương sen Tây Hồ
Sen Hồ Tây là giống sen bách diệp, theo từ điển Hán Nôm, bách diệp là hoa lá cành trùng điệp, nhiều lớp tốt tươi; còn gọi là sen trăm cánh. Sen có màu hồng tươi và có hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết. Chính vì hương thơm tinh tế ấy, mà sen Hồ Tây còn được sử dụng để ướp trà, tạo ra loại trà sen đặc sản, riêng có của đất Tràng An.
Mùa sen về, gió Hồ Tây mơn man, phảng phất hương sen thoang thoảng lan tỏa từ các đầm sen. Bình minh ló rạng, trên một nền lá sen xanh mướt mát, những búp sen tỉnh giấc vươn lên thắp sáng mặt hồ. Ven đầm, nhiều người đi tập thể dục dừng lại túm tụm đợi chiếc thuyền nhỏ chở đầy sen tươi cập bờ. Cái thú của người chơi sen, yêu sen Tây Hồ là được tự tay lựa những bông sen tươi rói, vẫn còn đọng những giọt sương long lanh trên búp.
Hà Nội mỗi tháng, mỗi mùa lại có một loài hoa đặc trưng, nhưng sen luôn có vị trí riêng trong tâm thức, đẹp mà sâu sắc, linh thiêng đến lạ. Sen trang trí trong phòng khách làm ấm cúng không gian gia đình. Sen có mặt ở sảnh các tòa nhà cơ quan, khách sạn như truyền thêm năng lượng cho một ngày mới.
Thư thái bên sen, thưởng thức một chén trà sen nóng hổi, nhắm mắt lại và tưởng tượng, chúng ta như đang lạc vào một thế giới tâm linh, thoang thoảng mùi trầm hương quyện với hương sen tinh khiết, tiếng chuông chùa ngân vang đâu đó, làm tâm hồn tĩnh lặng, khoan thai.
Trong đạo Phật, sen hội tụ tám đặc tính, đó là: không nhiễm, trừng thanh, kiên nhẫn, viên dung, thanh lương, hành trực, ngẩu không, bồng thực. Nhưng có một đặc tính nữa mà ít ai nhắc đến, đó là dâng hiến.
Mới sáng sớm, bó sen mua về, những bông hoa còn chúm nụ, thế mà chỉ sau một đêm, hoa đã nở bung, khoe hết sắc hồng tươi rói, để lộ gương sen như ruột gan chân tình với cuộc đời. Từng cánh sen rơi xuống, phủ quanh chiếc bình bằng sứ như một bức tranh sắp đặt hoàn mỹ. Sen đẹp và thơm khi còn chúm nụ, nhưng ngay cả khi nở và tàn, cái sắc, hương ấy vẫn tô điểm và thoang thoảng hương thơm quẩn quanh trong ngôi nhà bạn.
"Trong đầm gì đẹp bằng sen,
Lá xanh, bông trắng lại chen nhị vàng.
Nhị vàng bông trắng lá xanh,
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn".
Câu ca dao quen thuộc với mỗi người chúng ta. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Bùn có hôi tanh, nhưng nếu không có bùn đen nuôi dưỡng củ sen suốt ba mùa, thì làm sao sen có thể tồn tại và ngát hương khi mùa hạ đến?
Bởi vậy, tôi rất thích bức thư pháp ghi dòng chữ: "Có bùn thì mới có sen" của Thiền sư Thích Nhất Hạnh. Thiền sư lý giải rằng, khổ đau và hạnh phúc nương tựa vào nhau mà phát triển. Chạy trốn khổ đau để đi tìm hạnh phúc thì cũng như đi tìm hoa sen ở nơi không có bùn.
Chiêm nghiệm cuộc sống này, tôi cũng ngộ ra rằng, con người trưởng thành cũng phải trải qua những hỷ nộ ái ố của cuộc đời thì mới cảm nhận và biết quý trọng hai từ hạnh phúc.
Chớm đông, ấy là khi những ngày cuối cùng của tháng 10 dần đi qua và tháng 11 bắt đầu kéo về. Ta chẳng còn mấy khi có dịp được ngắm bầu trời trong vắt với ánh nắng vàng ruộm trải dài mênh mang mỗi buổi chiều tà mà thay vào đó là một màu trời xám xịt với những cơn mưa phùn lê thê ướt rượt. Cái se lạnh đầu đông ùa về trải tràn khắp không gian. Ra đường đã thấy nhiều người khoác lên mình chiếc áo gió mỏng nhẹ hay tấm khăn voan choàng trễ nại hững hờ che chắn gió. Gió lạnh đầu mùa vô thức dễ khiến ta thấy lòng mình cô đơn, trống trải, càng khao khát một bờ vai, một mái ấm đủ đầy để tìm về nương náu, chở che.
Một đôi vợ chồng nhà nọ có một đứa con gái. Họ có cách giáo dục con cái làm không ít người hết hồn khi thả rông con. Nhiều người cho rằng cách giáo dục con của vợ chồng họ là phản tác dụng…
Trong xã hội hiện đại ngày nay, mỗi người chúng ta đều bị cuốn vào một guồng quay đến chóng mặt. Rời cơ quan về nhà, sự bận rộn vẫn chưa dừng lại, với vô vàn những việc không tên đến có tên, tiếp tục đau đầu với những mục tiêu và kỳ vọng đã đặt ra từ lâu mà chưa đạt được. Để có được một giây phút bình yên, một hạnh phúc giản đơn, thực sự khó khăn vô vàn…
Mới hôm nào Hà Nội đón thu, hồi hộp đón mùa cốm mới thơm mùi sữa lúa, hương sen thoang thoảng sót lại phía Tây Hồ. Trên đường phố thỉnh thoảng bắt gặp những quả hồng đỏ mọng như mời gọi, những quả thị trong đôi quang gánh chung chiêng, những quả ổi chín hồng tỏa mùi thơm dân dã, bình dị, xưa xưa cổ tích... Mà nay, những đợt gió lạnh đang tràn về Hà Nội, vậy là mùa đông đã gõ cửa. Mùa thu đi rồi sao…
Bao nhiêu năm xa Hà Nội là chừng ấy năm khắc khoải biết bao nỗi nhớ niềm thương. Mỗi người Hà Nội dẫu đi xa nhưng vẫn lưu giữ cho riêng mình nhiều hoài niệm quý giá cùng những cách nhớ khác nhau về thành phố này. Với một người, nỗi nhớ âm thầm trong tim luôn thoang thoảng hương vị của những bát cháo sườn vỉa hè.
Có một người tạo thói quen đạp xe vào buổi tối, lặng lẽ guồng quay trên từng con phố nhỏ, để lắng đọng và cảm nhận cuộc sống chậm rãi ở Thủ đô khi Hà Nội đã lên đèn.
0