Người hãy quên em đi
Có một người bạn chia sẻ với Hường, muốn một mình “núp” vào đâu đó vài hôm. Đi đâu không quan trọng, miễn yên tĩnh và rời khỏi cái nhịp sống tất tả hằng ngày là được. Leo lên xe khách giường nằm hay tàu hỏa với cái máy đọc sách và một ba lô nhỏ. Không cần phải nơm nớp nghe điện thoại, giải quyết công việc hay các mối bận tâm khác.
Một người bạn khác lại nói: “Tự dưng chỉ muốn vô hình trước mọi người, không phải báo cáo, không phải trình bày, không phải nhận xét, không phải đo này đo kia, không phải thấp thỏm hôm nay được khen hay bị chê. Đừng ai chú ý đến em, đừng ai nhắc tới em, đừng ai hỏi tới em, cứ để em âm thầm làm việc là được, em hứa sẽ làm hết khả năng, miễn cuối tháng cho em nhận đủ lương.” Có lẽ các bạn ấy đã quá mệt mỏi, áp lực hoặc cuộc sống khốn khó tới mức bỗng nảy sinh ý định “bỏ trốn khỏi hiện tại”.
Bạn ấy trầm ngâm rồi tự hỏi, bản thân mình làm nhiều vậy để làm gì khi mỗi bữa ăn chưa tới một bát cơm, quần áo thì ngày vài bộ, trang sức phụ kiện dùng không bao nhiêu, mà phải làm việc quần quật không nghỉ ngơi. Liệu đó có phải là cái dự định “về hưu sớm” ở tuổi bốn mươi, bốn lăm hay năm chục mà mỗi khi chạm đích, ta lại chần chừ nấn ná, chưa cam lòng dừng lại.
Một đứa trẻ sinh ra, hai bàn tay trắng. Lớn lên, dăm món đồ chơi, một chiếc xe đạp, đôi giày thể thao là lâng lâng hạnh phúc. Trưởng thành thêm một chút, tìm một công việc nhận lương mỗi tháng, tự nuôi sống bản thân, là có thể mãn nguyện cười.
Có căn hộ rồi lại thèm sở hữu ngôi nhà thứ hai có vườn, tậu thêm xe bốn bánh, thêm một khoản thu nhập thụ động cho bằng với thiên hạ. Tạm đủ tiền bạc, lại thèm được cả thiên hạ ngước nhìn. Nhu cầu tự thể hiện hay muốn chứng tỏ bản thân là có thật. Ăn bữa hôm nay, lo sang năm chẳng thể đi tây đi tàu. Những bon chen ấy nối tiếp nhau chẳng có hồi dứt, khiến cho lắm lúc muốn tận hưởng các thứ tạo ra cũng chẳng còn có thời gian.
Có những người vì tham vọng cá nhân mà cứ lao về phía trước bằng tranh đoạt, thi thố, ganh đua. Nhưng có những người với họ hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được thỏa mãn món đồ uống mát lạnh mà mình yêu thích, hay một ly trà nóng trên chiếc ghế lười êm ái, nhìn ra khung cửa sổ và chẳng bận tâm điều gì.
Có lúc, Hường cũng có tâm trạng đó, thậm chí cũng muốn thốt lên rằng: “Người hãy quên em đi!”. Nhưng lại sợ, nhỡ ước như vậy đến khi người quên mình thật, đến cuối tháng người không nhớ trả lương thì mình lấy gì sống, nên lại không ước nữa và chăm chỉ đi làm việc.
Sáng nay lên cơ quan gặp một chị đồng nghiệp, chị bảo: “Chị thấy chương trình của em lá cải lắm, chị có mở ra vài lần nhưng chị không thích, nên không nghe”. Đó là quan điểm cá nhân, người khen kẻ chê, người yêu kẻ ghét là chuyện thường tình. Đến đêm trăng rằm sáng vằng vặc, thi nhân thì yêu mến đêm trăng vì người được vịnh thơ ngắm trăng, còn kẻ trộm thì lại ghét vì trăng sáng quá khó mà trốn vào bóng đêm để hành nghề. Đến vô tư như trời- đất- trăng- sao mà còn bị yêu bị ghét, thì chuyện người yêu kẻ ghét đối trong cuộc sống này là chuyện bình thường./.
Mùa xuân gõ cửa thành phố bằng những làn gió mát lành, bằng ánh nắng đầu ngày trải nhẹ trên những mái ngói rêu phong, bằng sắc xanh dịu dàng của những vòm cây vừa thay áo mới. Sáng nay, có người không vội vã lao vào công việc như mọi khi. Một cảm giác lạ len lỏi trong lòng như thể có điều gì đó đang chờ đợi cô phía ngoài ô cửa sổ.
Cách nhau một dải đê, những người sinh ra và lớn lên trên vùng đất cao ráo nơi trung tâm Hà Nội có lẽ sẽ chẳng mấy khi được chứng kiến cái uy thế dữ dằn và mãnh liệt của sông Hồng một thuở không tĩnh lặng.
Lúc còn ấu thơ, có hai chị em thường thơ thẩn dạo chơi quanh những cánh đồng lộng gió, nơi có những cây xoan thẳng chạy dài trồng đều tăm tắp ven đê. Mỗi tháng Ba về, những cánh đồng như một bầu trời đầy mây tím biếc, bồng bềnh trôi trong những giấc mơ tuổi thơ.
Xã hội càng phát triển nhanh chóng, con người càng nên biết cách sống chậm. Câu nói đó mới nghe tưởng như nghịch lý nhưng càng ngẫm càng thấy có lý. Người biết cách sống chậm hẳn sẽ có được niềm hạnh phúc đích thực, vững bền!
Có một người khi nghe một câu nói giản đơn của nhân vật trong phim "Đi đến nơi có gió" bỗng nhận ra rằng an tĩnh sẽ chữa lành tâm hồn…
Như có một sợi dây kết nối nào đó giữa những người chung dòng máu với nhau, có một người em gái luôn tin anh Hai đang ở bên cạnh mình bằng cách này hay cách khác. Anh ở trong tâm trí cô, dùng sức mạnh vô hình bảo vệ cô em gái nhỏ.
0