Người hãy quên em đi
Có một người bạn chia sẻ với Hường, muốn một mình “núp” vào đâu đó vài hôm. Đi đâu không quan trọng, miễn yên tĩnh và rời khỏi cái nhịp sống tất tả hằng ngày là được. Leo lên xe khách giường nằm hay tàu hỏa với cái máy đọc sách và một ba lô nhỏ. Không cần phải nơm nớp nghe điện thoại, giải quyết công việc hay các mối bận tâm khác.
Một người bạn khác lại nói: “Tự dưng chỉ muốn vô hình trước mọi người, không phải báo cáo, không phải trình bày, không phải nhận xét, không phải đo này đo kia, không phải thấp thỏm hôm nay được khen hay bị chê. Đừng ai chú ý đến em, đừng ai nhắc tới em, đừng ai hỏi tới em, cứ để em âm thầm làm việc là được, em hứa sẽ làm hết khả năng, miễn cuối tháng cho em nhận đủ lương.” Có lẽ các bạn ấy đã quá mệt mỏi, áp lực hoặc cuộc sống khốn khó tới mức bỗng nảy sinh ý định “bỏ trốn khỏi hiện tại”.
Bạn ấy trầm ngâm rồi tự hỏi, bản thân mình làm nhiều vậy để làm gì khi mỗi bữa ăn chưa tới một bát cơm, quần áo thì ngày vài bộ, trang sức phụ kiện dùng không bao nhiêu, mà phải làm việc quần quật không nghỉ ngơi. Liệu đó có phải là cái dự định “về hưu sớm” ở tuổi bốn mươi, bốn lăm hay năm chục mà mỗi khi chạm đích, ta lại chần chừ nấn ná, chưa cam lòng dừng lại.
Một đứa trẻ sinh ra, hai bàn tay trắng. Lớn lên, dăm món đồ chơi, một chiếc xe đạp, đôi giày thể thao là lâng lâng hạnh phúc. Trưởng thành thêm một chút, tìm một công việc nhận lương mỗi tháng, tự nuôi sống bản thân, là có thể mãn nguyện cười.
Có căn hộ rồi lại thèm sở hữu ngôi nhà thứ hai có vườn, tậu thêm xe bốn bánh, thêm một khoản thu nhập thụ động cho bằng với thiên hạ. Tạm đủ tiền bạc, lại thèm được cả thiên hạ ngước nhìn. Nhu cầu tự thể hiện hay muốn chứng tỏ bản thân là có thật. Ăn bữa hôm nay, lo sang năm chẳng thể đi tây đi tàu. Những bon chen ấy nối tiếp nhau chẳng có hồi dứt, khiến cho lắm lúc muốn tận hưởng các thứ tạo ra cũng chẳng còn có thời gian.
Có những người vì tham vọng cá nhân mà cứ lao về phía trước bằng tranh đoạt, thi thố, ganh đua. Nhưng có những người với họ hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được thỏa mãn món đồ uống mát lạnh mà mình yêu thích, hay một ly trà nóng trên chiếc ghế lười êm ái, nhìn ra khung cửa sổ và chẳng bận tâm điều gì.
Có lúc, Hường cũng có tâm trạng đó, thậm chí cũng muốn thốt lên rằng: “Người hãy quên em đi!”. Nhưng lại sợ, nhỡ ước như vậy đến khi người quên mình thật, đến cuối tháng người không nhớ trả lương thì mình lấy gì sống, nên lại không ước nữa và chăm chỉ đi làm việc.
Sáng nay lên cơ quan gặp một chị đồng nghiệp, chị bảo: “Chị thấy chương trình của em lá cải lắm, chị có mở ra vài lần nhưng chị không thích, nên không nghe”. Đó là quan điểm cá nhân, người khen kẻ chê, người yêu kẻ ghét là chuyện thường tình. Đến đêm trăng rằm sáng vằng vặc, thi nhân thì yêu mến đêm trăng vì người được vịnh thơ ngắm trăng, còn kẻ trộm thì lại ghét vì trăng sáng quá khó mà trốn vào bóng đêm để hành nghề. Đến vô tư như trời- đất- trăng- sao mà còn bị yêu bị ghét, thì chuyện người yêu kẻ ghét đối trong cuộc sống này là chuyện bình thường./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0