Người thành phố không được như con kiến
Bạn thân mến! Không biết ở chỗ bạn ở như thế nào, chứ ở chỗ Hường, tình trạng hàng xóm ở cạnh nhau rất lâu rồi mà không biết tên nhau là chuyện không hiếm. Có nhiều buổi sáng, mở cửa ra, nhìn thấy hàng xóm dắt xe đi làm, mà mình không biết tên của họ là gì. Chiều đi làm về lại gặp, đã lại vội phóng xe vào nhà, rồi đóng cửa.
Có một chị ở chung cư gần nhà Hường, khi xuống mua rau kể chuyện, chị chuyển về chung cư này sống được ba bốn năm nay. Nhưng, chị không hề biết hàng xóm là ai. Kể cả khi gặp nhau ở ngoài hành lang, chị cũng chẳng biết ai là ai. Bởi vì hàng xóm gần như không có nhu cầu trò chuyện, gắn kết cộng đồng. Nhà nào cũng ỉm ỉm cửa đóng then cài. Dù ngày lễ Tết cũng không thấy mặt nhau.
Lại có gia đình khác, ông bà chuyển từ quê ra sống ở chung cư cho gần các con. Các cụ hi vọng có hàng xóm láng giềng qua lại cho đỡ quạnh quẽ. Nhưng hàng xóm lạt như nước ốc, gặp ở cầu thang, hiếm lắm mới có người chào các cụ. Thế là các cụ cũng đành khép cửa ngồi nhà mà thương nhớ tình quê.
Nghe tâm sự của những người hàng xóm, Hường lại nhớ đến câu chuyện của một người bạn, anh ấy kể thế này:
"Tình cờ tôi gặp bà cụ từ núi xuống. Cụ xuống mới mấy hôm. Cụ kể chuyện cái kỳ rét đậm rét hại năm trước, trâu bò chết như thế nào, người già con trẻ chịu khổ như thế nào... Cụ kể, nhà cụ mấy đợt rét đậm rét hại đó, cả nhà quây lại, đốt củi sưởi nhường chăn cho trâu. Cả nhà chịu đói một tí, chịu nhạt một tí nhường hạt muối hạt gạo ngày hai bữa nấu cháo cho trâu... Cụ nói, vào những đợt thời tiết khắc nghiệt như vậy, nhìn cảnh trâu bò chết rét chết đói cũng không đành. Rồi cụ thở dài:
- Thương con nhớ cháu mà tôi xuống đây. Tôi già yếu, không quen đường quen xá, xuống xe luống cuống đụng vào một cô không bằng tuổi con tôi, thế là cô ta mắng tôi. Cô ấy gọi tôi là cái đồ bà già nhà quê! Tôi không thêm một lời không bớt nửa lời. Đồ bà già nhà quê là thế nào hả con...
Cụ hỏi tôi mà như không phải hỏi tôi. Tôi cũng không biết trả lời thế nào. Cụ lại tiếp:
- Ngày trước bom đạn, người thành phố ngược rừng ngược núi tìm nơi yên ổn tránh mũi tên hòn đạn, được người nhà quê cưu mang nhường nhịn chẳng khác anh em ruột thịt. Nhường nhau ổ rơm, chia nhau củ khoai củ sắn. Thời chính phủ mình khó khăn người thành phố về quê mang ra nào gà quê, gạo quê, mớ rau quê. Cả lít rượu, bánh thuốc lào, ấm chè mạn... cũng từ quê. Của quê thì ngon thì lành, mà sao người nhà quê lại bị khinh rẻ hả con?
Hôm sau tôi gặp cụ trước khu tập thể. Nhận ra tôi, cụ như gặp người quen lâu ngày. Cụ nói:
- Mai tôi ngược rồi. Bà già nhà quê không quen với người thành phố, con ạ. Người nhà quê thấy nhau là chào mời vồn vã. Người thành phố chung một lối đi mà như người xa lạ, đi ra đi vào chạm mặt nhau mà không chào hỏi nhau một câu. Con nghĩ mà coi. Con kiến gặp nhau còn chạm râu chào nhau, rồi nhường đường cho nhau. Con người thành phố không được như con kiến con ạ!"
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0