Những mùa lon ton trong đời

Từ những cánh đồng làng, tôi lon ton lên thành phố để tìm chỗ tá túc. Nơi này đông đúc và hoa lệ, nhưng gánh nặng gạo tiền hình như đang cuốn những kẻ tứ xứ không còn thời gian để xây dựng quan hệ với ai đó xa lạ. Những căn phòng trọ luôn đóng cửa. Đôi khi, người hàng xóm đã ốm nặng vài tuần cũng chẳng ai biết tới để hỏi han. Cái bận cứ dùng dằng ôm ghì lấy vai họ. Tới nỗi họ còn chẳng kịp rảnh rỗi cho một lời quan tâm đến nhau.

Thời gian trôi, tuổi lớn dần. Chẳng biết tự bao giờ mà tôi cũng không còn quá chấp niệm những khắc khoải cũ. Cái cô đơn được lật nghiêng theo một góc độ khác biệt. Bớt buồn lòng, bớt tự trách và bớt đi những mong cầu. Chỉ nghĩ giản đơn kiểu, mình có thể tự yêu thương bản thân nhiều hơn một chút nữa.

Tôi từng giận thành phố này sau những ngày lạc lối. Nhưng khi sống ở đó đủ lâu, bất giác nhận ra một mảng màu khác trong những đêm loang lổ tối. Là những lần chuẩn bị đi học thì xe xẹp lốp, vừa dắt ra cổng đã được chú thợ đầu ngõ sửa giùm miễn phí. Tôi giữ lòng tốt ấy trong tim. Như một sự tuần hoàn, tôi lại dùng số tiền đó mua hộ cho cụ bà bán vé số dạo những tờ còn sót cuối buổi. Chẳng ai trong chúng tôi ngày ấy dư dả nhưng sự chia sẻ lại giàu có đủ đầy.

Ảnh minh họa: phatgiao

Tôi thích dùng từ sống thay vì tồn tại, bởi nơi đây với những sắc màu của nhiều vùng miền đã dạy tôi cách trưởng thành và thay đổi. Thành phố này cưu mang tôi những ngày chỉ còn vài ba đồng ăn mì gói. Và lại đưa đến những cơ duyên để tôi được gặp những người thầy, người ông đáng kính. Họ xa lạ nhưng lại sẵn sàng hỗ trợ cho tôi có thêm kinh phí để hoàn thành hết chương trình đại học.

Tôi đến mảnh đất này khi tuổi đời còn đủ để đứng dậy sau vài lần vấp ngã. Tại nơi đây, tôi gặp được những người bạn mới cùng chia nhau từng mẩu bánh mì suông nơi xóm trọ. Nơi đó cũng cất chứa quãng đời thanh xuân ở góc giảng đường lầu D. Những buổi thảo luận ở khu hành lang trống sảnh E. Hay lần gặp anh trong tình cờ bỡ ngỡ tại thư viện dãy F. Chúng tôi hai con người xa lạ, chạm được cái thân quen trong ánh mắt nhau. Vậy mà chỉ vài ba lần vụt tay lạc mất giữa phố phường tấp nập đã lỡ chia xa chẳng hẹn ngày tái ngộ. Người ta vẫn bảo đôi khi yêu một thành phố là bởi nơi đó có một người đặc biệt. Có lẽ đấy là một lý do khởi nguồn cho tình thương mà tôi dành cho thành phố này. Nhưng dĩ nhiên không phải là duy nhất. Bởi như tôi vừa kể, riêng nó cũng đã đong đầy những điều tốt đẹp, dễ nhớ và khó quên.

Cứ thế, chẳng hiểu sao tôi không rời xa nơi này được nữa. Tôi coi nó như quê hương thứ hai, xem con người ở đây như những người thân thiết. Tôi đồng hành cùng nó qua những đoạn đường kẹt xe đông đúc rồi cũng sát cánh bên nó trong chuỗi ngày giãn cách bức bối vì dịch bệnh.

Ảnh minh họa

Tôi từng hay nói mình lang thang khi chưa chế ngự được cái cô đơn trong tâm tưởng. Nhưng lúc này tự nhiên muốn dùng từ lon ton để thay thế. Cũng là dạo quanh giữa phố phường tấp nập, nhưng tôi đặt mình trong tâm thái của một đứa trẻ với những bước ngắn nhanh nhẹn, hồ hởi. Nếu đã bắt buộc phải đi, tại sao không khiến cuộc hành trình trở nên nhẹ nhàng và vui vẻ?

Trong hành trình cuộc đời, chẳng ai có sẵn tấm bản đồ nào cả. Vì thế, việc bản thân có thể làm chỉ là bước đi. Có khi sẽ lạc lối, có khi sẽ gục ngã. Nhưng chỉ cần nắm chặt ý niệm mình không đơn côi, ít ra là tình thương vẫn đồng hành bên cạnh hoặc có khi là tự thương mình, thì tương lai mịt mờ cũng chẳng quá đáng sợ như trước./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người xa Thủ đô, Hà Nội là những hàng cây xanh mát hai bên đường, những sạp báo, những bác xích lô ngồi đợi khách. Và nỗi nhớ Hà Nội đọng lại trong một ly trà ấm nóng, phảng phất khói bay trong một chiều hoàng hôn.

Có một loại lá, khi được chế biến thành món ăn, lúc ban đầu, ta cảm nhận vị đắng nhẹ, nhưng càng nhai kĩ càng thấy vị ngọt bùi của lá. Không biết đó có phải là một sự hồi đáp thử thách lòng người của một loài cây, hay lá muốn gửi gắm một thông điệp: Có đắng cay mới thấy ngọt bùi?

Sáng hè thành phố, người đầy mồ hôi và bẹp dí xuống giường. Có người cố ngủ nướng cũng chẳng xong. Cái nóng hầm hập xuyên qua lớp tường dày, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể.

Có một cô gái đến Hà Nội hai lần nhưng lần nào cũng vội. Vội đến nỗi chưa kịp đi cho hết chiều dài niềm thương thì đã phải chia tay. Nhưng chính trong sự vội vã đó cô nhận ra những chân tình, lại như khơi lên trong cô một nỗi mong ước...

Mưa đã tạnh từ lâu, ngọn nến thơm trên bàn chuyển động khẽ khàng theo từng luồng khí mơn man trong căn phòng mở toang ô cửa.

Có một cô gái từng mua một cuốn sách với tựa đề “Mình phải sống như biển rộng sông dài”. Nội dung trong sách đã nằm lại đâu đó trong góc khuất của ký ức, chỉ có tiêu đề cứ khiến cô phải suy nghĩ mãi bởi lẽ, người với người, quả thực tồn tại như những dòng chảy giao nhau.