Nối dài yêu thương qua từng hải lý
Trong những ngày mong chờ này, cô muốn cánh sóng của Đài Hà Nội sẽ mang những lời yêu thương của cô đến nhanh nhất với người cô yêu, người lính nơi đảo xa ấy. Mời bạn nghe Hường chia sẻ những dòng thư của Ngọc Anh.
Anh à, em luôn tin rằng tình yêu của chúng mình dù cách xa hàng trăm hải lý, dù lên xuống theo những con sóng, nhưng chẳng thể nào phai nhạt theo tháng năm. Tình yêu ấy sẽ ngày càng lớn và dạt dào trong cuộc đời của hai đứa mình như vị mặn mòi của biển cả đã gắn bó với em và anh từ tấm bé, phải không anh?
Anh và em đã cùng nhau lớn lên nơi bình minh đẹp như những giấc mơ, nơi sóng biển vỗ rì rào dắt ta vào giấc mộng đẹp. Anh nói anh yêu em vì em có mái tóc dài đen mướt tựa hồ bầu trời đêm mỗi lần anh ngước nhìn bên hiên nhà. Anh nói anh yêu em vì đôi mắt em sâu như biển, vì em có lúc dữ dội, lúc lại dịu êm, luôn chân thành với mọi người. Anh nói chỉ cần là em, điều gì anh cũng yêu.
Và em cũng vậy, em yêu anh vì chính con người anh. Vì màu da rám nắng. Vì nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời sưởi ấm lòng em. Yêu anh khi anh quyết định chọn con đường gian nan nguy hiểm làm người lính đảo xa. Anh thường bảo em: “Em à, chúng mình yêu nhau, tình yêu của chúng mình nằm trong tình yêu gia đình, nằm trong tình yêu Tổ Quốc. Anh muốn đời mình không thể chỉ ích kỷ lo cho cuộc sống của riêng mình. Anh muốn khoác áo lính, muốn chào mặt trời nơi đảo xa, hiên ngang cầm súng bảo vệ đất nước. Mỗi khi hướng về đất liền nơi có em và gia đình, anh sẽ lại được tiếp thêm muôn ngàn động lực làm tốt nhiệm vụ. Em hiểu và ủng hộ anh phải không?” Chỉ cần thấy mắt anh rạng rỡ niềm tin và ý chí, em thấy mình đã tìm được nơi để tựa nương, vì thế mọi lựa chọn của anh cũng sẽ là tiếng lòng của em.
Anh hay hỏi: Xa anh, em có nhớ không? Em nhớ chứ! Em nhớ đêm ngày. Em nhớ mùi hương của riêng anh, nhớ mùi tóc khét lẹt vì cháy nắng, nhớ vòng tay rắn chắc kiên cường. Em nhớ cồn cào ruột gan. Em thương anh mỗi khi nghe tin báo bão hay những biến động ngoài khơi xa... Em cũng tủi thân lắm những ngày yếu lòng chẳng thể gọi điện thoại hay nhìn thấy gương mặt anh. Nhưng em biết em thương anh một thì anh sẽ thương em mười. Em cô đơn nơi đất liền ngóng trông anh thì anh cũng phải kiên cường, lặng lẽ nơi đảo xa làm nhiệm vụ, mong ngày trở về để ôm em trong vòng tay anh. Có phải tình yêu mà ăm ắp nỗi nhớ sẽ càng đậm sâu hơn phải không anh?
Chiếc hộp đựng những cánh thư được gấp đủ kiểu hình, những con ốc biển hay những món quà anh tỉ mẩn tự tay làm cho em đã gần đầy. Mỗi lần nhận thư anh em đều khóc. Em khóc vì hạnh phúc, em khóc vì cảm động, anh biết không? Ngày mình ở gần nhau anh vốn ít nói, chẳng mấy khi làm điều lãng mạn. Chúng mình đều là người con lớn lên cùng với biển, đâu biết thế giới ngoài kia người ta yêu nhau mặn ngọt ra sao. Ta chỉ yêu nhau giản đơn như hơi thở, như thói quen, như cách ta cần có nhau mỗi ngày. Vậy mà từ ngày anh cách xa em hàng trăm hải lý, anh đã biết viết những bức thư dạt dào yêu thương. Anh có thể gấp thành chim hạc, hình trái tim hay con thuyền gửi em. Anh có thể làm cho em những chiếc vòng vỏ sò, vỏ ốc chạm khắc tỉ mỉ và vô vàn những thứ dễ thương khác. Em cũng không còn là cô gái chỉ biết ngồi yên ngóng trông anh, hờn dỗi khi lâu lâu mới thấy thư anh. Em đã biết làm việc nhà, biết nội trợ, biết thêu cho anh những chiếc vỏ gối đong đầy tình yêu. Em biết cách trở thành hậu phương vững chắc cho anh. Chúng mình đã trưởng thành lên nhờ tình yêu đất nước ôm ấp chở che tình yêu đôi lứa.
Xuân này, em đợi anh về! Em đã sẵn sàng làm cô dâu của anh. Em đã sẵn sàng làm con dâu của ba má anh và làm mẹ của các con anh. Em đã sẵn sàng để làm người đồng hành từ nay về sau của anh. Em rất muốn được nói trực tiếp với anh những lời này. Nhưng em biết anh cũng ngóng trông thư em như em ngóng trông anh vậy. Vì thế, bao nhiêu yêu thương em xin gửi gắm qua đây, để nó đến với anh một cách nhanh nhất. Nơi hải đảo xa xôi, nơi cách xa em hàng trăm hải lý anh sẽ vẫn luôn có tình yêu của em sát cánh bên anh. Yêu anh, người lính ngoài đảo xa!
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0