Nỗi lo của mẹ chồng tôi
Năm năm trước, khi chuẩn bị bước sang tuổi bảy mươi, mẹ chồng tôi bắt đầu nghĩ về cái chết nhiều hơn. Mỗi lần mẹ chuẩn bị mở miệng dặn dò sau này mẹ chết, tôi lại bật cười la mẹ nói gở. Dù cố trấn an mẹ bằng thái độ vui vẻ, tôi biết mẹ có nhiều nỗi lo khi tuổi già ập đến. Vậy là mẹ cứ dần dần âm thầm lên kế hoạch chi tiết để chuẩn bị cho sự ra đi của mình.
Hồi đó, mẹ tâm sự với tôi sau khi chết mẹ muốn được chôn chứ không thiêu như ba. Mẹ bảo sợ đau, tôi chọc mẹ: "Lúc ấy vẫn còn biết đau hả mẹ?". Mẹ nói mẹ không biết, mà suy cho cùng, cũng chẳng ai biết chắc chắn sau khi chết liệu ta có còn cảm nhận được gì hay không.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới ngày ấy nên tôi tiếp nhận những cuộc trò chuyện đó của mẹ bằng thái độ chiều theo một đứa trẻ đang học làm người lớn. Mẹ lại bảo tiếp, nếu muốn chôn chắc phải tìm đất từ bây giờ mới kịp. Khi đó, tôi không biết mẹ có nghiêm túc thật hay không, mẹ đã từng thử tìm một mảnh đất nào đó để tự an táng mình bao giờ chưa. Nhưng bẵng đi vài năm không nhắc tới, Tết năm ngoái về nhà mẹ, tôi lại thấy một chiếc túi vải treo ở cửa phòng vợ chồng tôi cùng một mảnh giấy viết tay, trong tờ giấy, mẹ viết chiếc túi này dùng để đựng hũ tro cốt của mẹ sau khi hỏa táng. Mẹ muốn chồng tôi sẽ mang tro của mẹ rải trên con sông kế bên mảnh đất vợ chồng tôi sau này sẽ xây nhà và sống lâu dài trên đó. Vậy nên, mẹ muốn sau khi chết, mẹ vẫn có thể ở gần con cháu. Trên tờ giấy, mẹ còn dặn chúng tôi không được làm đám tang rềnh rang, không cần thông báo cho bất cứ ai. Trước giờ, mẹ vẫn sống mà luôn sợ mình làm phiền tới người khác. Ngay cả sau khi chết, mẹ cũng không muốn mình trở thành gánh nặng hay mang lại sự phiền toái cho con cái, họ hàng, chòm xóm.
Trước giờ, tôi vốn nghĩ mẹ chỉ lo quá xa nên không nghiêm túc với những điều mẹ nói. Thế nhưng khi đọc những gì mẹ viết về đám tang của mẹ, tôi cảm giác mình sắp mất mẹ đến nơi rồi. Một nỗi lo sợ, một niềm xúc động chợt dâng lên trong lòng khiến mắt tôi đỏ hoe.
Chưa kịp nghĩ gì, tiếng bước chân rầm rập của mẹ từ cầu thang cùng tiếng nói của mẹ vang ngay sau lưng. Tôi vội gạt ngay giọt nước mắt đang chực rơi ra khỏi mi rồi quay đầu nhìn mẹ nở một nụ cười kèm theo câu trách móc: "Sao mẹ còn chuẩn bị cả túi để đựng tro cốt mình vậy mẹ?".
Trên tay mẹ là mấy lon nước ngọt mát lạnh cùng hai hộp sữa chua để vợ chồng con cái tôi ăn cho dịu đi cái nóng 40 độ, mẹ ngượng ngùng cười trừ như để lảng tránh câu hỏi của tôi. Tôi không cố truy mẹ tới cùng mà chỉ nghĩ mãi về sự thay đổi trong quyết định của mẹ. Tôi tự hỏi điều gì đã khiến mẹ hết sợ đau khi phải thiêu.
Một lần khác, mẹ tiết lộ mẹ đã nghĩ lại về việc chôn cất, mẹ thấy phiền phức quá. Mẹ bảo nếu chôn thì sau này, các con lại phải đào mẹ lên một lần nữa. Mà bây giờ, mẹ lại thấy sợ cô đơn hơn. Mẹ không muốn mẹ nằm một mình bên những người xa lạ, những người cả đời mẹ chưa từng gặp một lần.
Bất giác, tôi nghĩ về ngôi nhà sau này chúng tôi trở về không còn mẹ xếp sẵn mấy đôi dép trước cửa, không còn mẹ ướp lạnh sẵn mấy lon nước ngọt, mua sẵn mấy hũ sữa chua, không còn mẹ thay ga nệm giặt sẵn mền mùng vỏ gối, không còn mẹ mua sẵn đồ ăn mỗi sáng kèm một cặp lồng tàu hũ nóng cho những ngày se lạnh.
Liệu có phải tôi đang quá ích kỷ khi chỉ nghĩ về những mất mát của mình trong khi mẹ tôi chỉ sợ ngày mẹ chết chúng tôi sẽ không biết xoay sở mọi chuyện chu toàn trong lúc bối rối, mẹ sợ chúng tôi vất vả vì không có họ hàng nào ở thành phố, mẹ sợ hàng xóm sẽ cảm thấy phiền phức bởi tiếng kèn tiếng trống ồn ào của đám tang. Nhiều lúc tôi không hiểu tại sao mẹ sống mà luôn phải tính toán, lo toan quá nhiều tới suy nghĩ của người khác như vậy?
Trong chiếc tủ kính ở phòng khách, mẹ còn để sẵn một khung ảnh thờ của mẹ. Hôm ấy, mẹ mặc chiếc áo dài mẹ thích rồi tự mình gọi xe ôm đi tới tiệm ảnh gần nhà. Người ta làm tóc và trang điểm cho mẹ thật đẹp.
Mẹ bảo mẹ phải chụp lúc mẹ còn khoẻ, còn đẹp vì sau này, con cháu sẽ chỉ nhìn thấy mẹ nhiều nhất qua tấm ảnh này. Nhiều năm trôi qua, mẹ vẫn đương sống khoẻ mạnh bên chúng tôi, vẫn lo cho chúng tôi từng chuyện nhỏ nhất. Mẹ ăn uống không kiêng khem gì, mẹ làm mọi việc mẹ thích, mẹ tập thể dục đều đặn.
Giờ đây mẹ không sợ cái chết nữa mà đang sống và tận hưởng mỗi ngày. Dần dần, tất cả mọi thành viên trong gia đình tôi đều cảm thấy bình thường về việc chuẩn bị cho ngày ấy của ba mẹ.
Tôi không biết khi ngày đó đến chúng tôi sẽ thực sự đau khổ và bối rối ra sao, nhưng hiện tại, chúng tôi đã không còn lo lắng về nó nữa. Cùng nghĩ về một viễn cảnh tiêu cực, mỗi người lại chọn thái độ khác nhau. Việc mẹ đối diện với nỗi lo của mẹ bằng những kế hoạch cụ thể và tinh thần bình thường lại giúp chúng tôi tự tin hơn. Bởi nỗi sợ chỉ đến khi chúng ta không biết điều gì sẽ xảy ra. Dù hiện tại hay tương lai, tôi tin chắc mẹ vẫn luôn ở bên cạnh chúng tôi như lời mẹ nói.
Đan Ngọc


Vô tình chứng kiến một cô gái bị trêu ghẹo trên phố, Đường Phiếm đã không ngần ngại ra tay cứu giúp mà không hề biết rằng, mình sắp phải đối mặt với những rắc rối lớn. Mời các bạn đón xem tập 1 của bộ phim "Thần Thám đại tài", phát sóng lúc 20h ngày 14/3, trên kênh 1 - Truyền hình Hà Nội.
Vì yêu Tâm Lăng, Thiên Ân đã vượt qua giới hạn của bản thân, mạnh mẽ đứng lên và bước về phía hạnh phúc. Mời các bạn đón xem tập 70 của bộ phim "Lương Sinh, liệu chúng ta có thể ngừng đau thương", phát sóng lúc 12h, ngày 14/3, trên kênh 1 - Truyền hình Hà Nội.
Nhiệt độ ngoài trời sáng 14/3 là 22-23 độ, độ ẩm 96%. Tình trạng mưa ẩm ở miền Bắc và Hà Nội được dự báo còn kéo dài hết tuần này.
Những ‘bóng hồng’ trên thao trường tập diễu binh, diễu hành; Thi tốt nghiệp THPT năm 2025, thí sinh không được dùng Atlat; Từ 23h ngày 14/3, dừng tiếp nhận tờ khai hải quan; Nhà ga T3 sân bay Tân Sơn Nhất khai thác sau 30/4; Tổng thống Putin ủng hộ đề xuất ngừng bắn tại Ukraine;... là những nội dung đáng chú ý trong chương trình hôm nay.
Tổng Bí thư kết thúc tốt đẹp chuyến thăm chính thức Singapore; Báo cáo KT-XH Đại hội XIV phải ở tầm chiến lược; Quan chức Nga nghi ngờ đề xuất ngừng bắn của Mỹ... là một số nội dung đáng chú ý trong Chương trình Thời sự 23h00 hôm nay.
中文新闻 13/03/2025 | Bản tin tiếng Trung
0