Nồng nàn mùa Xuân
Xuân nồng nàn hương sắc, xuân tràn trề nhựa sống. Có phải Xuân đang hiến dâng hay Xuân đang quyến rũ? Chỉ khi đi giữa vùng đất bãi ven sông tôi mới cảm nhận Xuân thật rõ ràng, mãnh liệt. Xuân như con gái thì đang yêu. Ngắm đất trời, vạn vật ta mới hiểu tình yêu nồng nàn của cây lá với mùa Xuân. Kìa là mai chiu chít nụ xanh, rồi mai đây mỗi một nụ hoa thắp một đốm nắng vàng tươi, mỗi cây là một tháp nắng sẽ yêu đến cháy hết một thì xuân sắc cho người tình Mùa Xuân. Trái bưởi có thể chua, ngọt, đắng nhưng hương bưởi thì dịu dàng len lỏi trong khắp các khu vườn, nó mê hoặc bất cứ ai khó tính, nó tưới lên tâm hồn những giọt sương thanh khiết và lắng đọng, đưa con người về với vô ngã. Cứ thế, hoa nở trắng một chiều, quyến rũ mùa xuân bằng màu trắng tinh khôi, bằng mùi hương dịu ngọt. Tôi đi giữa mùa xuân của quê mình, lòng trào dâng sức sống mãnh liệt, sức sống được truyền từ vạn vật, cây cối đến tâm hồn tôi.
Ta ngợp giữa mùa hoa xoài. Những mùa khác, xoài xanh tươi như bao loài cây khác, chỉ khi xuân về, ta mới dễ nhận ra nó ở khắp hang cùng ngõ hẻm. Ở đâu nó cũng trổ mã khoe bông hơn hớn với nắng, với gió xuân. Xoài nói lời yêu bằng cái màu giản dị, mộc mạc, quê mùa nhưng mãnh liệt hơn tất thảy các loài cây khác. Một ngày, nó xướng tên lên bầu trời bằng đồng loạt hoa bời bời sắc nâu vàng làm Xuân choáng ngợp. Mỗi cây là một hằng hà sa số nụ hoa, oằn cành, trĩu bông mà nở với mùi thơm hăng hắc lạ kỳ. Trước một loài hoa như thế, hỏi lòng Xuân có xao xuyến, bâng khuâng?
Vãn hoa xoài thì nhãn, vải thi nhau đua nở. Mỗi lùm nhãn, lùm vải là một lùm hoa. Hoa nhãn, hoa vải cũng nở bừng bừng, dữ dội, nó tỏ tình với mùa xuân, cuốn hút loài ong say đắm. Nó dụ dỗ, mời chào tưởng chừng như ong trên khắp trái đất này tụ về đây mà hút mật. Ngắm hoa, bất chợt lòng tôi cũng mơ tưởng thứ mật dịu ngọt, sóng sánh, nâu vàng và thanh sạch của quê nhà đang chảy tràn trên những lùm cây. Thứ mật ngọt, kết tinh tình yêu của loài hoa này với Mùa Xuân thật đáng quý.
Hoa xoan nói lời yêu theo cách riêng của mình. Loài hoa mang màu sắc lãng mạn trăng trắng, tim tím như cô gái quê dễ thương. E ấp, dịu dàng nhưng cũng nồng nàn, quyến rũ. Đã bao chàng trai, cô gái thương nhớ hoa xoan mà giữ lại tình yêu của mình trong trái tim nóng rực. Đó là mối tình của người ra chiến trận mùa xuân với cô thôn nữ nết na, đó là tình yêu của những đứa con xa nhà nhớ mùa hoa xoan mà mong quay về với mẹ, đó là những đêm hẹn hò tím biếc những nụ hôn. Cứ thủng thẳng, chẳng vội vàng, loài hoa xoan tím hát khúc du ca cùng trời đất, cùng những vần thơ tình thổn thức mỗi mùa sang. Mỗi mùa hoa, lòng tôi lại rộn lên những câu thơ của nhà thơ Nguyễn Bính:
“Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay
Hoa xoan lớp lớp rụng vơi đầy
Hội chèo làng Đặng đi ngang ngõ
Mẹ bảo, thôn Đoài hát tối nay”
Quê hương tôi ngày xưa có ba làng chèo nổi danh khắp chốn gần xa, đó là làng Đặng hay còn gọi là Đặng Xá (xã Mỹ Hưng), làng Quang Sán (xã Mỹ Hà) và làng Nhân Nhuế (xã Mỹ Thuận). Những câu thơ của Nguyễn Bính viết về hội chèo làng Đặng quê mình với những cánh hoa xoan cứ làm man mác tâm hồn tôi, gợi cho tôi những tưởng tượng về một thuở ngày xưa ấy với những chiếu chèo trên sân đình. Bao nhiêu người đã mê môn nghệ thuật này, bao nhiêu đào thương, đào lệch đã làm trai làng say như điếu đổ, mỗi khi có gánh chèo qua làng không thể không xem. Những tích chèo cổ như “Trương Viên”, “Quan Âm Thị Kính”, “Lưu Bình Dương Lễ”... đã hút hồn bao thế hệ ngày xưa. Những buổi hát chèo cũng là dịp hò hẹn của những đôi trai gái. Họ mê chèo và họ mê nhau, chiếu chèo vừa là điểm hẹn văn hóa, vừa là nơi để lứa đôi gặp gỡ.
Tâm hồn tuổi xuân khi yêu thời nào cũng vậy, nó rạo rực, bâng khuâng nhất là vào mùa xuân, mùa lễ hội. Hội chèo làng Đặng bây giờ cũng mai một, tìm kiếm người xem chèo cũng khó. Những người xưa cũ mê và hát chèo từ thuở bé như cụ Đặng Mạnh Yêu đã ở tuổi cổ lai hy. Hoa xoan vẫn rụng tím sân đình. Đình làng ngày một rộng rãi, khang trang. Đâu đó vẫn vang tiếng í a cùng với tiếng trống chèo rộn vang xóm nhỏ, đưa tôi về cùng mùa xuân. Mùa xuân là mùa của tình yêu. Lời yêu trong men say lâng lâng của đất trời mùa xuân cũng dễ đơm hoa, kết trái./.
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0