Phản bội hay đổi thay?
Một người mình đang yêu và đang yêu mình, nhưng bỗng một ngày, người đó lại yêu thêm người khác, hoặc rời bỏ mình mà đi yêu người khác. Người ta thường gọi đó là sự phản bội. Nhà huyền học Osho đã từng chia sẻ trong một cuốn sách, tình yêu cũng thay đổi, nó sinh ra, già đi và chết. Nó cho chúng ta nhiều cơ hội hơn để yêu những người khác, để bạn có một cuộc sống phong phú hơn, bởi lẽ mỗi người đều có thể đem đến cho bạn một điều đặc biệt. Bản chất của cuộc sống là sự vô thường, là thay đổi. Nếu chúng ta vứt bỏ ý niệm về sự vĩnh hằng, thì tự động sự ghen tuông cũng biến mất, sự ghen tuông sẽ trở nên vô nghĩa. Cũng giống như khi bạn bắt đầu yêu rồi thì bạn không thể cưỡng lại được. Rồi sẽ có một ngày bạn hết yêu và bạn cũng không thể cưỡng lại được.
Một cơn gió thổi vào cuộc đời bạn rồi ra đi. Cơn gió thật tuyệt, thật thơm mát và hẳn bạn muốn nó ở mãi bên bạn. Bạn đóng hết mọi cánh cửa để giữ cơn gió trong lành, thơm mát ấy. Thế nhưng bằng việc đóng cửa, bạn đã giết chết cơn gió, nó không còn sống nữa. Tại sao chỉ con người mới coi nhau là kẻ phản bội khi một trong số họ thay đổi thói quen và suy nghĩ. Vậy phản bội là gì? Đó là khi mình dành niềm tin và tình cảm cho một người nhưng người đó lại “dám thay đổi”, “dám” dành tình cảm cho người khác không phải mình, trong khi mình vẫn đang dành tình cảm cho anh ta.
Một người hứa sẽ yêu bạn trọn đời, lúc đó anh ấy hoàn toàn thật tâm không hề dối trá. Nhưng thời gian trôi đi, mọi thứ đều thay đổi và anh ấy không thể yêu bạn được nữa. Bạn gọi anh ấy là kẻ phản bội. Nhưng thực ra, đó chỉ là sự đổi thay. Thay đổi là một trong số các quy luật thường hằng của cuộc sống, của mọi loài và mọi vật. Không cái gì là không thay đổi theo thời gian. Ai thích nghi được với sự thay đổi thì sẽ sống hạnh phúc hơn nhiều so với người không thể chấp nhận và chịu đựng sự thay đổi.
Nếu ai đó hứa và họ giữ lời, hãy biết ơn. Và ý thức để luôn nhắc nhở bản thân đừng bao giờ hứa hẹn gì với ai cả. Nếu hứa, hãy giữ lời. Nếu không thể giữ lời, thì đừng hứa. Nhưng nếu ai đó hứa và không làm được thì có nghĩa là họ không muốn làm nữa hoặc không có điều kiện để thực hiện lời hứa đó.
Một người bạn nói với Hường, đừng trách sự thay đổi nơi người khác mà hãy trách mình quá chậm chạp trong việc nhận ra, thích nghi với sự thay đổi. Bởi vì, thay đổi bản thân thì dễ hơn nhiều so với thay đổi người khác và dễ gấp ngàn lần việc mong chờ thứ gì đó không bao giờ thay đổi.
Ta nên đặt niềm tin và tình yêu vào một trọng tâm khác, đó là chính bản thân mình, trước tiên và sau hết. Bởi lẽ việc phản bội bản thân mình để không phản bội người khác đó mới là sự phản bội lớn nhất. Phản bội bản thân nghĩa là bạn sống giả tạo, giả dối với chính mình. Và khi bạn sống giả với bản thân mình, mọi hành động khác theo sau đều chỉ là giả. Việc sống của bạn trở thành việc diễn xuất, cuộc sống của bạn sẽ là những chuỗi ngày trình diễn. Không được sống thực với chính mình, đó phải chăng mới là sự khổ đau lớn nhất./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0