Phố hoa và nỗi nhớ
Em nhắc về truyền thuyết Lạc Long Quân và Âu Cơ rời xa nhau bởi nỗi nhớ non cao, biển sâu nhưng đôi mắt, trái tim vẫn dõi theo nhau. Em hứa, chúng mình sẽ mãi mãi bên nhau dẫu điệp trùng non cao hay thẳm sâu biển cả. Con đường xưa, kỷ niệm cũ, lời em nói như vẫn còn đây chỉ có em là không trở về bên anh. Những ngày Hà Nội chuyển mùa, một mình anh lẻ bước ngắm phố hoa.
Ngày ấy, anh từ miền cao nguyên đá về Hà Nội trọ học. Chiếc ba lô bạc màu kỷ vật từ đời lính làm hành trang. Khi ấy, em đã là cô sinh viên khoác chiếc áo xanh tình nguyện.
Cánh cổng trường thênh thang khiến một người từng rèn luyện trong quân ngũ như anh cũng cảm thấy đôi chút e dè. Nhưng nhìn vào đôi mắt em anh thấy vững niềm tin theo đuổi ước mơ.
Em là con gái gốc Hà Nội giản dị trong tà áo dài trắng tinh khôi, chiếc cặp da, mái tóc đen buông ngang vai mỗi ngày tới giảng đường. Còn anh đến lớp cũng giản dị trong bộ quần áo lính.
Chúng mình thường gặp nhau trong thư viện nên cảm mến nhau từ những trang sách. Buổi chiều anh đưa em về nhà trên con đường nồng nàn hương hoa sữa. Em nói về những trang sách viết về những địa danh lịch sử. Chính vì em yêu những địa danh lịch sử nên em đã đưa anh đi thăm những luỹ thành ngàn năm không phai dấu của kinh đô.
Ngày chúng mình đến Hoàng Thành Thăng Long. Em nhắc về những triều đại Lý, Trần, Lê, Nguyễn... Đất nước từng trải qua biến cố thăng trầm, ngai vàng bao lần đổi chủ nhưng dòng máu lạc hồng vẫn bừng sáng trong mạch rồng tiên. Gươm báu đã trả Đức Long Quân nhưng hai chữ "thuận thiên" vẫn khắc trong tâm thức dòng máu lạc hồng để tiếp nối những cuộc "trường kỳ kháng chiến".
Một lần đến thăm nhà tù Hoả Lò em đã khóc ướt vai áo anh khi nhìn những bức tượng mô phỏng sự giam cầm hà khắc trong buồng giam lạnh lẽo. Cố nội em và những chiến sĩ cách mạng kiên trung đã hi sinh tại đây, tên tuổi họ vẫn lưu trong sử sách. Anh muốn nói một điều gì đó nhưng đôi khi sự im lặng là cách sâu thẳm nhất để chúng mình sẻ chia cùng nhau những đau thương.
Một buổi chiều trên cầu Long Biên, hoàng hôn buông, sông Hồng màu tím biếc như những cánh hoa lưu ly. Anh đan bàn tay chai sạn của anh vào bàn tay nhỏ bé của em. Anh nói về sông Hồng trên quê hương anh. Nơi đó, sông Hồng e ấp bên những dãy núi cao nhưng dòng chảy nơi thượng nguồn chẳng đủ sức níu giữ phù sa cho mạch đá xanh màu diệp lục. Đôi tay cha anh chai sần vì khuân vác những tảng đá, đôi vai mẹ gùi đất lấp đầy những mạch đá. Sông Hồng ưu ái vùng kinh đô hơn bằng những dòng phù sa đỏ nặng bồi lấp bến bờ. Nên ven sông những vườn hoa mùa nối mùa điểm tô sắc màu cho Hà Nội xinh tươi bằng những phố hoa.

Từ những vườn hoa ven sông những bông hoa toả đi khắp những phố phường. Những cánh hoa nhỏ bé mang đến cho lòng người những nỗi nhớ chênh chao!
Anh dừng bên một sạp hoa lựa chọn những bông lưu ly đẹp nhất. Ngày mai, tròn một năm em rời xa anh. Cô sinh viên y khoa vào miền Nam chống đại dịch và mãi mãi không trở về bên anh.
Anh nhớ có lần bên giếng Ngọc trong thành Cổ Loa. Anh đùa rằng sẽ may tặng em chiếc áo lông ngỗng để khi mình xa nhau anh sẽ luôn tìm thấy em.
Năm tháng trôi qua, anh vẫn đi tìm hình bóng em trên những phố hoa. Nhưng chỉ thấy những bông hoa sữa vương vấn trên vai.
Sẽ có những ngày bầu trời phủ đầy mây xám, cơn mưa ập đến chẳng hẹn trước, cuốn trôi đi bao dự định, làm ướt đẫm cả tâm hồn. Nhưng cũng chính những cơn mưa ấy mới làm nên sắc màu rực rỡ của cầu vồng, mới khiến ta biết thêm trân trọng những ngày nắng đẹp.
Trong những ngày tháng Ba âm lịch, khi du khách thập phương nô nức hành hương về Đền Hùng, tìm về nguồn cội linh thiêng, có một người cũng đã đặt chân tới xứ Mường đất Tổ, xã Mỹ Lung, huyện Yên Lập, tỉnh Phú Thọ. Không chỉ để tìm hiểu về văn hóa Mường, cô ấy còn có cơ hội thưởng thức món xôi nếp gà gáy xứ Mường đất Tổ.
Không biết từ bao giờ, Hà Nội luôn có những cuộc hẹn với các loài hoa. Và cũng không biết từ bao giờ, có người yêu các loài hoa ấy như chính tình yêu đối với Hà Nội.
Theo thời gian, có người dần hiểu ra rằng sẽ không bao giờ có thể tìm thấy một người hoàn hảo trong mắt mọi người xung quanh. Cô bắt đầu học cách chấp nhận chính mình giữa một thế giới vô vàn những điều không hoàn hảo. Và cô nhận ra rằng: yêu thương bản thân chưa bao giờ là đủ.
Thời gian là thứ công bằng nhất mà cuộc sống ban tặng cho mỗi con người. Nhưng có lẽ, điều đáng sợ nhất về thời gian không phải là nó cứ trôi đi mà chẳng chờ đợi ai, mà chính là việc nó có thể đưa mọi thứ vào lãng quên.
Năm nay thời tiết thật lạ kỳ. Giữa tháng Tư mà vẫn đợt gió mùa, trời trở lạnh. Cái rét nàng Bân chạm tới đầu hè…
0