Phố mưa

Trời có lúc nắng lúc mưa. Phố bình thản đón mưa đón nắng. Có chăng chỉ có con người ta vì nắng vì mưa mà xúc cảm.

Tôi vốn không thích những ngày mưa tầm tã. Tôi thích những cơn mưa bất chợt vụt thoáng qua. Tôi thường đùa, trời hôm nay nghịch quá.

Dù thích dù không thì nắng vẫn nắng, mưa vẫn mưa. Và trong mưa có nhiều điều thú vị.

Phố có những sáng sớm. Nắng tinh nghịch như chú chim nhỏ xòe đuôi trên những tán cây làm rơi mấy giọt nước còn đọng lại sau trận mưa đêm qua, vô tình rớt xuống tay người như muốn lưu lại một dấu ấn trước khi tan biến. Tôi nghe mát lành một buổi sáng tinh khôi.

Ảnh minh họa: Báo Đồng Nai.

Phố nắng rực rỡ. Phố mưa cũng dễ thương vô cùng. Mưa là cái cớ cho con người gần nhau hơn.

Nhớ lúc con còn nhỏ, ngày hai buổi mẹ đưa đón con đi học. Có những buổi mưa về ngang phố, trong chiếc áo mưa cánh dơi to đùng, con ngồi gần mẹ hơn. Vòng tay con bé xíu ôm chặt lấy mẹ. Mẹ cảm nhận được hơi ấm của con. Mẹ con mình vốn đã gần nhau lại thêm gần hơn. Nghe thương nhiều lắm.

Mưa xui nhớ nhung. Mưa đưa ta về chiều xưa ấy. Chiều mưa định mệnh. Ta vô tình làm khách dưới mái hiên cùng người ấy. Chưa quen mà như thân thiết. Mái hiên nhỏ chẳng thể tạo khoảng cách giữa hai người. Vô tình gặp mắt nhau. Vừa kịp để lại trong nhau một sự rung động nhẹ. Nhẹ lắm nhưng vẫn làm tim ta bối rối.

Không hỏi tên, cũng không hỏi địa chỉ. Thời đó chưa có điện thoại như bây giờ để mà xin số phone. Có lẽ vậy mà hay. Cuộc sống luôn có những sự tình cờ. Có duyên chắc chắn sẽ gặp. Mưa cũng đâu chỉ có một lần. Cũng là cái cớ để ta đưa mắt kiếm tìm nhau giữa những cơn mưa tình cờ.

Ảnh minh họa: Báo Dân trí.

Mưa cho những người không quen bỗng nhiên đứng sát gần bên nhau. Nhường nhau một chỗ khô. Tránh cho nhau những giọt mưa nghịch ngợm cứ thích tìm vai áo người mà đậu. Tự hỏi, họ thân thiết nhau tự bao giờ? Ta thấy vui vui với suy nghĩ: Phải chăng mưa là cái cớ để cho cuộc đời này vai sát vai nhau?

Mưa khiến cho con người bỗng bao dung hơn. Nghiêng một chút để có thêm chỗ trống cho một người. Nhường nhau một chút. Xích lại sát bên nhau cho mưa khỏi tạt. Kỳ lạ làm sao những hạt mưa bé xíu lại có thể kéo những con người xa lạ xích lại gần nhau.

Đứng cạnh bên nhau không lẽ lặng im hoài. Vậy là mưa lại khiến cho những người trú mưa dưới mái hiên mở lời trò chuyện cùng nhau, cũng là để cho thời gian qua mau, để cho thời gian trú mưa bớt nhàm chán. Vậy là bao tâm sự, bao nỗi niềm cũng được chia sẻ dưới cơn mưa.

Mưa cho ta những phút giây sống chậm. Có lẽ nhiều người giống tôi. Bình thường ít khi ngồi lân la vỉa hè nhìn những người bán vé số hay bán bánh trái dạo. Giờ đứng trú mưa nhàn tản chợt tìm trong ví xem có đồng mười ngàn mua giúp bà bán vé số một tờ. Đôi khi cũng là mua cho mình một niềm hy vọng mong manh. Ít đồng mua trái ổi, cân cam.

Những lần trú mưa ta có dịp nhìn thấy nhiều mảnh đời quanh mình mà những ngày bình thường ta vô tình vội vã lướt qua. Ta thấy mình như vừa học được thêm bài học. Bài học về sự cảm thông và chia sẻ.

Ảnh minh họa: Tophanoiaz.

Mưa cho xóm nhỏ bỗng xôn xao. Hàng xóm phơi đồ, mấy đứa nhỏ ở trong nhà mải mê với điện thoại, máy tính không để ý. Thế là tay cất đồ nhà mình, miệng ới gọi mấy nhỏ ra cất đồ kẻo ướt. Mưa làm cho người ta quan tâm đến nhau hơn.

Mưa. Cô gái bận đồ sành điệu đợi bạn chưa tới đành đứng nép bên mái hiên trú mưa. Bên cạnh là thằng bé đánh giày kê cái thùng đồ ngồi sải chân cho đỡ mỏi. Lúc đó hỏi ai sướng hơn ai. Thấy rõ đời có lúc này lúc khác. Ai biết được thế nào.

Phố vẫn thế. Mưa vẫn thế. Đôi khi bất chợt ùa về không hẹn trước. Ai ngồi đếm những lần mưa qua. Mưa về ngang phố. Ai ngơ ngác tìm ai giữa chiều mưa như đợi một chữ "duyên".

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?