Phượng tím vắt ngang trời thương nhớ

Có một người con gái đến Đà Lạt vào ngày nắng chói. Đôi mắt chị dõi tìm loài hoa gieo thương nhớ, phượng tím.

Đà Lạt mùa nào sắc đó, đều là những loài đặc trưng của xứ sở ngàn hoa. Mùa dã quỳ vàng hoang hoải, mùa cỏ hồng bềnh bồng như mây, mùa hoa ban trắng tinh khôi, mùa anh đào ngọt ngào trong trẻo. Nhưng với chị, lưu luyến nhất vẫn là mùa phượng tím. Mùa này phượng rải sắc tím ngăn ngắt khắp đất cùng trời, gợi lên trong lòng xiết bao lưu luyến.

Phượng đỏ rực cháy cả một mùa hè rực rỡ, dặt dìu ký ức về tuổi học trò vô tư hồn nhiên. Phượng đỏ gợi nhớ về những cánh hoa e ấp ép vào trang giấy mỏng, cùng đôi dòng lưu bút vội trao khi cô cậu học trò chuẩn bị rời xa trường lớp. Còn phượng tím nhẹ nhàng khoe sắc, lãng đãng nơi cao nguyên thông reo gió hát, khiến cho phố núi vốn mênh mang thơ mộng càng thêm tình tứ dịu dàng.

Ảnh minh hoạ: VnExpress.

Một màu tím bâng khuâng, tím mộng mơ, tím đợi chờ. Ngắm chùm hoa đơn lẻ dễ gợi cảm giác u buồn. Nhưng, khi thả hồn trên những cung đường quanh co ngập chìm sắc tím, một trời lãng mạn tràn về. Sắc tím miên man vắt lên nền trời xanh ngắt. Sắc tím trải tấm thảm nhung mềm trên nền đất đỏ bazan.

Sắc tím thoai thoải uốn lượn quanh đèo dốc trập trùng. Đất trời giao hòa trong màu tím, gợi miền ký ức xa xăm. Nhớ ngày nào khi tâm hồn thiếu nữ vừa bồi hồi rung động, chị cùng anh tay trong tay, trao nhau nụ hôn ngọt mềm dưới sắc tím lênh loang. Con tim xao xuyến. Chị tham luyến từng ánh nhìn, từng cái vuốt ve. Nụ cười len vào đáy mắt, say nồng.

Hoa phượng tím. Ảnh: VnExpress.

Đà Lạt dù ngày đông lạnh giá hay ngày hè rực rỡ, gió vẫn mơn man chơi đùa không ngơi nghỉ. Khi phượng tím bừng nở, dù có mê mải nơi đâu, nghe tiếng cựa mình của cánh hoa hình chuông, gió liền hối hả trở về, khẽ khàng ve vuốt từng chùm hoa mỏng mảnh. Cánh hoa run rẩy niềm vui thích. Hoa và gió bật cười, cùng nhau vi vu khắp núi đồi trùng điệp.

Đôi khi gió quá vô tình, khiến hoa hờn dỗi, rời cành. Gió vội vàng bắt lấy, tung cánh hoa lên cao, xoay tròn trong khúc nhạc du dương. Hoa áp mình vào gió, nhẹ nhàng đáp xuống đất, lắng nghe tiếng thì thầm, ru hoa vào giấc ngủ nồng say. Giữa cơn mưa hoa màu tím ấy, chị tung hứng cánh hoa, anh kiên nhẫn chạy theo chụp cho chị những tấm hình đẹp mắt. Không gian lắng đọng, thời gian ngừng trôi, chỉ có chị và anh, cùng tiếng cười đùa vang vọng.

Ảnh minh hoạ: VnExpress.

Nắng. Đà Lạt rất nắng. Không phải cái nắng ấm áp mà là nắng lạnh. Nắng như cô gái kiêu sa nhìn ngắm thế gian. Nắng chan hòa khắp đất trời phố núi. Nắng nhảy múa trên các sườn đồi. Nắng khoác làn tơ mỏng lên từng nhành cây ngọn cỏ. Nắng điểm chiếc đũa thần làm bừng sáng không gian, xua đi lớp sương giăng mờ mịt.

Phượng tím khoe sắc vào mùa nắng, khi xuân lưu luyến chưa qua, hạ chần chừ chưa đến. Màu tím như một nốt trầm, báo hiệu thời khắc giao mùa giữa xuân lộng lẫy và hè rực rỡ, có nắng làm chứng nhân. Nắng xua tan những giọt sương đêm còn vấn vương cành lá, đem ánh mặt trời điểm tô cho cánh hoa thêm thắm. Sắc tím lung linh trong nắng, làm đắm say lòng người.

Hoa, gió, nắng luôn sánh bước cùng nhau. Hoa cứ mãi hồn nhiên, dốc sức tím cho thỏa một mùa nhung nhớ. Hoa nghiêng mình soi bóng bên hồ Xuân Hương, thấy gió và nắng đang mê mải chơi đùa dưới làn nước trong veo. Hoa khúc khích cười, rời cành, đắm mình vào dòng nước êm đềm. Cánh hoa ngụp lặn trên mặt hồ lăn tăn, uống căng dòng nước ngọt lành. Cánh hoa tim tím lững lờ trôi. Cánh hình chuông mỏng mảnh. Sắc tím dịu dàng. Trên cành, những chùm hoa vừa hé đang nô đùa ca hát.

Ảnh minh hoạ: VnExpress.

Miên mải ngắm nhìn hoa, bất chợt cơn gió mang cái lạnh se se ùa đến khiến chị khẽ rùng mình. Chị khoan khoái hít hà khí trời đặc trưng của phố núi cho căng tràn lồng ngực, cho thỏa thuê niềm nhớ. Lâu lắm rồi chị mới trở lại Đà Lạt. Thả chân dạo bước trên những cung đường sương giăng, chị say sưa ngắm nhìn phố núi như lần đầu gặp gỡ. Cảnh vật có nhiều đổi thay, duy màu phượng tím vẫn biêng biếc khắp đất trời như trước, vẫn làn gió lạnh đùa nghịch thổi tung mái tóc, vẫn màu nắng hanh hao rót mật cho lòng ai say.

Xa xa, từng đôi nam thanh nữ tú, váy áo điệu đà, làm duyên làm dáng dưới nhành phượng tím, chàng trai kiên nhẫn chụp hình, cô gái vui cười má hồng lúng liếng. Chị khẽ mỉm cười, quay sang nhìn, anh đang chầm chậm bước đi bên cạnh. Nhớ lại những ngày xa xưa của mình, chính tại nơi này, nhờ màu tím dệt nên mối lương duyên nồng thắm.

Phía trước hai đứa trẻ rượt đuổi nhau cười giòn giã. Cánh hoa tim tím khẽ khàng rơi. Chị đưa tay chạm vào cánh hoa lao xao trong gió, như chạm vào dải lụa mềm mượt vắt ngang lưng trời, dập dềnh kỷ niệm ngọt ngào về một mùa phượng tím dấu yêu…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?