Sắc tím tôi yêu

Những cơn mưa bụi như giục giã hoa xoan bung tràn sắc tím. Sắc tím của hoa làm hồn tôi mê đắm. Tôi yêu hoa xoan hay tôi yêu màu tím mỏng nhẹ. Tôi yêu hoa xoan hay thương đời hoa ngắn ngủi.

Chiều nay, mời bạn nghe những dòng tự sự của Chu Minh trong sắc tím của một màu hoa mang đầy hoài niệm.

Một ngày, hoa xoan về ngang ngõ. Ta như người khách lạ, lạc giữa màu hoa xưa… Những cơn mưa bụi như giục giã hoa xoan bung tràn sắc tím. Sắc tím của hoa làm hồn tôi mê đắm. Tôi yêu hoa xoan hay tôi yêu màu tím mỏng nhẹ. Tôi yêu hoa xoan hay thương đời hoa ngắn ngủi.

Một sáng, hoa xoan rắc nhớ nhung tràn mặt đất. Đất bồi hồi đón những cánh hoa rơi nhẹ, mỏng lắm. Mà yêu thương nhiều lắm. Tháng hai, tháng của hoa xoan tím nồng lễ hội. Tôi mơ một lần về hò hẹn với ngày xưa.

Những chùm hoa tím nhẹ bồng bềnh như mây, cứ nhẹ nhàng dập dờn trong gió xuân rồi buông những cánh hoa tim tím theo những bụi mưa phủ tím cả một vùng. Ảnh: T.L

Ngày xưa của tôi miên man sắc tím. Ngõ nhà tôi luôn được quét bằng chổi rơm vun đầy những cánh hoa. Hoa xoan đẹp, thơm. Hoa xoan gợi nhớ những buổi chơi đồ hàng cùng bè bạn. Chúng tôi gom cánh hoa rụng trên mặt đất trong tàu lá chuối vừa cắt ở góc vườn. Hoa xoan bời bời tím. Rất nhẹ nhàng, khẽ khàng như sợ hoa tan. Chúng tôi dùng hoa xoan giả làm gạo. Gạo hoa xoan mịn màng mát rượi trong tay. Chúng tôi chuyền cho nhau từng vốc gạo hoa nhận về vô vàn tiền lá. Tiếng cười đùa, mời chào vang cả ngõ quê.

Hoa xoan cùng tôi suốt những năm thơ ấu với bao trò chơi mê mải. Nhớ những buổi mẹ sai quét ngõ lại tiếc màu tím rải tràn mặt đất. Cha bảo rồi hoa lại sẽ rụng, sẽ lại phủ tím ngõ. “Lạ nhỉ, sao hoa lại phải rơi", nhà thơ Xuân Diệu từng ngỡ ngàng thốt lên như vậy. Sao hoa lại phải rơi? Sao đời hoa ngắn ngủi? Hoa có tiếc lúc kiêu sa diệu vợi? Hoa có tiếc lúc bao người trầm trồ tán dương? Đời hoa cũng như đời người làm sao cưỡng lại được quy luật của đất trời. Hoa nở hoa tàn là lẽ đương nhiên. Làm sao cưỡng lại.

Có lẽ mọi thứ trên đời sẽ đều đáng quý khi nó dễ tan vỡ, dễ mất đi. Trong suốt cuộc đời của mỗi người có biết bao thứ chợt đến chợt đi. Bao người đã bước qua nhau vội vã. Chỉ đến khi ta cảm thấy thiếu vắng, hụt hẫng ta mới nhớ đến những thứ từng bên ta, những người đã từng cùng ta đi qua một quãng đời đáng nhớ. Có phải mọi thứ đã mất đi đều đáng quý? Những mùa hoa xoan cứ nở rồi tàn suốt dọc đời tôi. Đôi khi cũng vì một lý do nào đó mà lòng tôi hờ hững. Chợt tiếc những lần đã vô cảm vô tâm.

Hoa xoan vẫn tím mỏng manh giữa trời quê. Đôi lần đi qua tôi bất chợt dừng lại dưới rặng cây. Hoa lặng im không nói. Hay hoa đã quên rồi người bạn thuở ấu thơ? Tôi nhìn lại lòng mình có gì như đổ vỡ, có gì như nuối tiếc.

Ảnh minh họa: VOV

Làng quê bây giờ những con đường đất dần được bê tông hóa. Những ngõ nhỏ với bờ rào một thuở xanh mát bóng cây, tím rịm hoa xoan dần ít đi thay bằng bờ tường bê tông vô tri gợi lên trong tôi niềm tiếc nuối. Tiếc nuối những gì xưa cũ không còn. Dù biết không thể nào cưỡng lại nhưng sao tim tôi cứ thấy tiếc nhớ. Có lẽ sắc hoa xoan rồi đây sẽ chỉ còn lại trong ký ức xưa cũ của những người đã đi qua những năm tháng cũ càng.

Có lần tôi giao cho học sinh bài tập có hình ảnh hoa xoan. Học sinh ngơ ngác hỏi tôi hoa xoan là hoa gì. Tôi thấy có chút hẫng hụt trong tim. Tôi bắt đầu nói về loài hoa mà tôi yêu. Ngay trên đường đến lớp, mỗi ngày tôi và các em vẫn đi dưới bóng mát, dưới sắc hoa xoan. Chỉ cần dừng lại, ngước mắt lên là sẽ gặp ngay sắc tím của hoa. Và để học sinh có hình dung về hoa xoan, tôi đành mở bộ sưu tập trên điện thoại ra, chỉ cho các em xem từng bức ảnh. Và một lần nữa tôi gặp lại mình những năm tháng xa xôi…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…