Sáng Hà Nội, nhâm nhi ly trà nóng
Trong tiết trời thu ấy, dường như nhịp sống của phố phường Hà Nội chậm lại, trầm tư hơn một chút, sự náo nhiệt nhường chỗ cho những khoảnh khắc lắng đọng. Giây phút ấy, con người ta có thể nhâm nhi một ly trà nóng.
Tôi yêu những buổi sáng Hà Nội như thế. Trong làn sương mờ, quán trà vỉa hè dần hiện ra, không ồn ào, không xô bồ, chỉ có mùi hương ấm của trà bay lên, mang theo cả cái tĩnh lặng của thời gian. Ngồi xuống một góc nhỏ, tay khẽ ôm chiếc ly sứ, nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ hòa cùng chút ngọt nơi đầu lưỡi, thấm đượm nơi cổ họng, đủ để thức tỉnh mọi giác quan. Một ly trà nóng buổi sáng thu, lòng bỗng chùng xuống, không còn tất bật với lo toan thường nhật.
Hà Nội vào thu mang một vẻ đẹp rất riêng, vừa lãng mạn, vừa trầm mặc. Những con đường cây bàng lá đỏ, những dãy nhà cổ kính phủ đầy rêu phong, tất cả tạo nên một bức tranh thơ mộng và hoài cổ. Trên vỉa hè, những gánh hàng rong bắt đầu dọn hàng, tiếng rao bán thân thuộc vang lên, hòa lẫn vào âm thanh cuộc sống. Thấp thoáng bóng dáng những người lao động, từ cô bán xôi gánh, chú sửa xe đạp cho đến những ông cụ bán sách cũ, tất cả đều góp phần vào nét đặc trưng của Hà Nội - một thành phố vừa cổ kính, vừa hiện đại, vừa trầm mặc, vừa sôi động, nơi con người luôn gắn kết với nhau bằng những điều rất đời thường.
Ly trà nóng không chỉ đơn thuần là thức uống để xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm, mà còn là biểu tượng của sự thanh tao, bình yên. Người Hà Nội có cách thưởng trà riêng, không như uống cà phê, mà chậm rãi, nâng lên, hít hà, nhâm nhi từng ngụm nhỏ, để cảm nhận trọn vẹn hương vị. Thưởng trà là thưởng thức thời gian, là khoảnh khắc được lắng đọng, thả hồn vào không gian tĩnh lặng, bỏ lại đằng sau những bon chen, bộn bề. Đó cũng là khi người ta có thể lắng nghe chính mình, lắng nghe cuộc đời.
Tôi nhớ đến mẹ. Những buổi sáng sớm, mẹ thường pha trà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra con đường nhỏ trước nhà. Mẹ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại. Tôi thường hỏi mẹ đang nghĩ gì và mẹ chỉ mỉm cười, đáp: Mẹ đang lắng nghe cuộc sống. Phải, có lẽ lúc đó mẹ đang lắng nghe thời gian, không gian xung quanh và lắng nghe chính trái tim mình. Dù công việc giáo viên bận rộn, mẹ luôn giữ thói quen uống trà mỗi sáng, như một cách để giữ lại những khoảnh khắc yên bình, để tâm hồn không bị cuốn theo vòng xoáy của cuộc đời.
Hà Nội vào thu khiến tôi nhớ về mẹ nhiều hơn. Có lẽ bởi cái không khí dịu dàng, chậm rãi của mùa thu, giống như sự dịu dàng, nhẫn nại mà mẹ đã dành cả đời cho chúng tôi. Từng ngày mẹ đưa đón tôi đến trường, từng đêm thức trắng lo cho chị em tôi học bài. Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi mới thấu hiểu sự hy sinh ấy, sự lặng lẽ mà vĩ đại của mẹ.
Những kỷ niệm ấy cứ thế ùa về trong tôi mỗi lần ngồi bên ly trà sáng Hà Nội. Hương trà thoang thoảng trong không gian, hòa lẫn với mùi của lá rụng, của gió trời, tạo nên một thứ cảm giác rất đỗi thân thuộc. Tôi thấy mình như đang ngồi bên cạnh mẹ, trong những buổi sáng se lạnh của nhiều năm về trước. Chỉ là giờ đây, mẹ không còn ở bên để cùng tôi chia sẻ những khoảnh khắc này nữa.
Nhấp thêm một ngụm trà, tôi nhìn ra xa. Phía cuối con đường, ánh mặt trời đã bắt đầu ló rạng, những tia sáng đầu tiên xuyên qua tán lá, làm rực rỡ cả một góc phố. Cuộc sống lại bắt đầu, Hà Nội lại trở mình sau một đêm dài. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán, hòa mình vào dòng người đang hối hả ngoài kia. Nhưng, trong lòng tôi vẫn còn giữ lại một chút bình yên, một chút hoài niệm về buổi sáng se lạnh, về ly trà nóng, về mẹ.
Phải chăng, giữa những lo toan của cuộc sống, điều quý giá nhất chính là những khoảnh khắc giản đơn, bình dị, nhưng mang theo cả một miền ký ức và yêu thương? Hà Nội trong tôi luôn đẹp, luôn ấm áp, không chỉ bởi cảnh sắc, mà còn bởi những con người đã gắn bó với nơi đây. Và mỗi sáng, nhâm nhi ly trà nóng, tôi lại thấy mình sống chậm hơn, lắng đọng hơn, để nhớ về những điều đã qua và để chuẩn bị cho những ngày phía trước.
Lan Đức
Trong suốt chiều dài lịch sử, vai trò của người thầy luôn được đề cao và kính trọng như một “nghề cao quý nhất trong các nghề cao quý, sáng tạo nhất trong các nghề sáng tạo”. Nghề gieo những hạt mầm yêu thương lên mảnh đất tâm hồn học trò, để nó nảy mầm thành cây xanh của lòng nhân ái, là một điều thiêng liêng mà không phải ai cũng biết cách làm.
Vốn không hài lòng về chuyện con dâu thuê người giúp việc, Hồng Hà và mẹ chồng lại tiếp tục căng thẳng. Mục đích cuối cùng của mẹ chồng Hồng Hà vẫn là muốn con dâu ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình. Không ép được con dâu thay đổi, mẹ của Tuấn lại đến tìm con trai vừa thuyết phục vừa nói xấu con dâu, nhưng khi Tuấn tỏ rõ thái độ, bà vô cùng thất vọng.
Nhiều năm về trước, khi Internet mới xuất hiện, blog không phải là một khái niệm quá xa lạ với người dùng. Qua thời gian, Internet phát triển bùng nổ hơn, kéo theo đó là sự ra đời của hàng loạt các trang mạng xã hội khiến xu hướng xem blog dần thoái trào. Thế nhưng đến nay, vẫn có những người trẻ tìm đến blog như một nơi để lưu giữ kỉ niệm về một thành phố mà họ yêu.
Lừa đảo tài chính trực tuyến gia tăng tại Việt Nam; Bà Đỗ Thị Nhàn mong Hội đồng xét xử xem xét giảm nhẹ tội; Làm rõ 1.400 tỷ đồng do Xuyên Việt Oil chiếm đoạt;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.
Để giữ thể diện trước Ngân, Long mua kẹo giúp Hải, một người bán kẹo dạo tỏ ra nghèo khổ. Sau đó, Ngân bất ngờ phát hiện Hải lành lặn, sống trong cùng chung cư và thực chất chỉ giả vờ để lừa gạt người khác. Cuối cùng, Ngân quyết định báo cáo sự việc cho cơ quan công an.
Hội nghị Thượng đỉnh Nhóm các nền kinh tế phát triển và mới nổi hàng đầu thế giới (G20) đã khép lại tại thành phố Rio de Janeiro (Brazil), với nhiều cam kết mạnh mẽ về chống đói nghèo, đánh thuế tỷ phú và tài chính khí hậu. Tuy nhiên, câu hỏi lớn nhất vẫn là liệu những cam kết này có được hiện thực hóa hay không?
0