Sáng Hà Nội, nhâm nhi ly trà nóng

Một buổi sáng Hà Nội, chút se lạnh tràn về từ khi ánh đèn đường vẫn còn mờ ảo, phủ lên những con phố một làn hơi sương nhẹ. Phía bờ cây xa xa, những chiếc lá vàng vẫn cố bám trụ trên cành, đợi một cơn gió nhẹ để buông mình xuống đất.

Trong tiết trời thu ấy, dường như nhịp sống của phố phường Hà Nội chậm lại, trầm tư hơn một chút, sự náo nhiệt nhường chỗ cho những khoảnh khắc lắng đọng. Giây phút ấy, con người ta có thể nhâm nhi một ly trà nóng.

Tôi yêu những buổi sáng Hà Nội như thế. Trong làn sương mờ, quán trà vỉa hè dần hiện ra, không ồn ào, không xô bồ, chỉ có mùi hương ấm của trà bay lên, mang theo cả cái tĩnh lặng của thời gian. Ngồi xuống một góc nhỏ, tay khẽ ôm chiếc ly sứ, nhấp một ngụm trà, vị đắng nhẹ hòa cùng chút ngọt nơi đầu lưỡi, thấm đượm nơi cổ họng, đủ để thức tỉnh mọi giác quan. Một ly trà nóng buổi sáng thu, lòng bỗng chùng xuống, không còn tất bật với lo toan thường nhật.

Hà Nội vào thu mang một vẻ đẹp rất riêng, vừa lãng mạn, vừa trầm mặc. Những con đường cây bàng lá đỏ, những dãy nhà cổ kính phủ đầy rêu phong, tất cả tạo nên một bức tranh thơ mộng và hoài cổ. Trên vỉa hè, những gánh hàng rong bắt đầu dọn hàng, tiếng rao bán thân thuộc vang lên, hòa lẫn vào âm thanh cuộc sống. Thấp thoáng bóng dáng những người lao động, từ cô bán xôi gánh, chú sửa xe đạp cho đến những ông cụ bán sách cũ, tất cả đều góp phần vào nét đặc trưng của Hà Nội - một thành phố vừa cổ kính, vừa hiện đại, vừa trầm mặc, vừa sôi động, nơi con người luôn gắn kết với nhau bằng những điều rất đời thường.

Quán trà đá ven đường sáng Hà Nội. Ảnh minh họa: Báo Dân trí.

Ly trà nóng không chỉ đơn thuần là thức uống để xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm, mà còn là biểu tượng của sự thanh tao, bình yên. Người Hà Nội có cách thưởng trà riêng, không như uống cà phê, mà chậm rãi, nâng lên, hít hà, nhâm nhi từng ngụm nhỏ, để cảm nhận trọn vẹn hương vị. Thưởng trà là thưởng thức thời gian, là khoảnh khắc được lắng đọng, thả hồn vào không gian tĩnh lặng, bỏ lại đằng sau những bon chen, bộn bề. Đó cũng là khi người ta có thể lắng nghe chính mình, lắng nghe cuộc đời.

Tôi nhớ đến mẹ. Những buổi sáng sớm, mẹ thường pha trà, ngồi bên cửa sổ nhìn ra con đường nhỏ trước nhà. Mẹ không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn dòng người qua lại. Tôi thường hỏi mẹ đang nghĩ gì và mẹ chỉ mỉm cười, đáp: Mẹ đang lắng nghe cuộc sống. Phải, có lẽ lúc đó mẹ đang lắng nghe thời gian, không gian xung quanh và lắng nghe chính trái tim mình. Dù công việc giáo viên bận rộn, mẹ luôn giữ thói quen uống trà mỗi sáng, như một cách để giữ lại những khoảnh khắc yên bình, để tâm hồn không bị cuốn theo vòng xoáy của cuộc đời.

Hà Nội vào thu khiến tôi nhớ về mẹ nhiều hơn. Có lẽ bởi cái không khí dịu dàng, chậm rãi của mùa thu, giống như sự dịu dàng, nhẫn nại mà mẹ đã dành cả đời cho chúng tôi. Từng ngày mẹ đưa đón tôi đến trường, từng đêm thức trắng lo cho chị em tôi học bài. Giờ đây, khi đã trưởng thành, tôi mới thấu hiểu sự hy sinh ấy, sự lặng lẽ mà vĩ đại của mẹ.

Ly trà nóng không chỉ đơn thuần là thức uống để xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm, mà còn thể hiện sự thanh tao, tao nhã. Ảnh minh họa.

Những kỷ niệm ấy cứ thế ùa về trong tôi mỗi lần ngồi bên ly trà sáng Hà Nội. Hương trà thoang thoảng trong không gian, hòa lẫn với mùi của lá rụng, của gió trời, tạo nên một thứ cảm giác rất đỗi thân thuộc. Tôi thấy mình như đang ngồi bên cạnh mẹ, trong những buổi sáng se lạnh của nhiều năm về trước. Chỉ là giờ đây, mẹ không còn ở bên để cùng tôi chia sẻ những khoảnh khắc này nữa.

Nhấp thêm một ngụm trà, tôi nhìn ra xa. Phía cuối con đường, ánh mặt trời đã bắt đầu ló rạng, những tia sáng đầu tiên xuyên qua tán lá, làm rực rỡ cả một góc phố. Cuộc sống lại bắt đầu, Hà Nội lại trở mình sau một đêm dài. Tôi đứng dậy, bước ra khỏi quán, hòa mình vào dòng người đang hối hả ngoài kia. Nhưng, trong lòng tôi vẫn còn giữ lại một chút bình yên, một chút hoài niệm về buổi sáng se lạnh, về ly trà nóng, về mẹ.

Phải chăng, giữa những lo toan của cuộc sống, điều quý giá nhất chính là những khoảnh khắc giản đơn, bình dị, nhưng mang theo cả một miền ký ức và yêu thương? Hà Nội trong tôi luôn đẹp, luôn ấm áp, không chỉ bởi cảnh sắc, mà còn bởi những con người đã gắn bó với nơi đây. Và mỗi sáng, nhâm nhi ly trà nóng, tôi lại thấy mình sống chậm hơn, lắng đọng hơn, để nhớ về những điều đã qua và để chuẩn bị cho những ngày phía trước.

Lan Đức

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Sáng 22/12, sương mù vẫn bao phủ khắp các con phố của Thủ đô cùng bầu trời nhiều mây, tạo nên một khung cảnh huyền bí và thơ mộng. Nhiệt độ dao động từ 12 đến 19 độ.

Giá gạo Việt Nam và gạo Ấn Độ giảm trên thị trường châu Á trong tuần qua; Hà Nội: Xử lý nghiêm cán bộ đảng viên vi phạm pháp luật về giao thông; Căng thẳng tại Trung Đông: Israel bị cáo buộc tấn công bệnh viện ở Bắc Gaza; Lật phà ở Congo, khoảng 140 người thiệt mạng và mất tích;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin ngày hôm nay.

Bảo tàng ở mỗi quốc gia không chỉ giúp lưu giữ những giá trị văn hóa lâu đời của dân tộc, nét tinh túy của nhân loại, mà còn tạo ra những giá trị vật chất cho nền kinh tế. Đồng thời, Bảo tàng còn có giá trị giáo dục lịch sử dân tộc, truyền thống, thẩm mỹ, nuôi dưỡng tâm hồn, phát triển trí tuệ. Vì vậy cần có những cách để mọi người khi đến Hà Nội là nghĩ cần phải đi bảo tàng.

Từ những phiến đá thô sơ cho đến những công trình vững chãi, không chỉ là câu chuyện về một vật liệu thiên nhiên mà còn là hành trình tìm lại những ký ức, những dấu ấn của quá khứ còn vương vấn trên từng viên đá lỗ chỗ, từng ngôi nhà mang dấu tích của thời gian. Đó là đá ong, lặng thầm gắn bó với con người Hà Nội suốt hàng trăm năm qua.

Khi bước sang tuổi già, người cao tuổi không thể lao động và mọi khoản chi tiêu đều phụ thuộc vào lương hưu.

Nem lụi hay còn gọi là nem nướng, là một đặc sản quen thuộc của ẩm thực Việt. Thế nhưng nhà máy sản xuất nem nướng lớn nhất thế giới lại được đặt ở Udon Thani – một tỉnh phía Đông Bắc Thái Lan có đông người Việt Nam sinh sống, do một doanh nhân gốc Việt làm chủ.