Ta sẽ nói gì khi Trái đất ngừng quay?

Mỗi lần bước đi trên con đường nhuộm màu cam cháy như ngọn lửa đang tàn dần, tôi lại tưởng tượng đến cảnh Trái đất xảy ra một vụ nổ lớn hơn cả Big Bang và tự hỏi “liệu mình sẽ nói gì nếu ngày mai Trái đất ngừng quay?”.

Mỗi buổi sáng khi tôi đi qua trên cây cầu dài nhất thành phố, Mặt Trời rọi những tia nắng ấm áp và che đi những hình dung rõ ràng về quang cảnh có phần ảm đạm xung quanh. Những chiếc tàu lớn, xà lan lướt nhẹ trên mặt sông lấp lánh ánh bạc, chở tâm hồn tôi đi xa qua những rặng cây ở bờ sông bên lở. Khung cảnh buổi sáng trên cây cầu ẩn hiện trong tâm trí tôi như một tấm ảnh chụp từ cuộn phim đã hết hạn, ánh lên màu xanh xanh và hơi thiếu sáng.

Mặt Trời rọi những tia nắng ấm áp và che đi những hình dung rõ ràng về quang cảnh có phần ảm đạm xung quanh. Ảnh minh hoạ.

Thành phố trong mắt tôi mỗi buổi sáng thường là vậy. Đó là sự hối hả tranh nhau hai giây đèn xanh cuối cùng, là những con tàu chở hàng từ đằng trước trôi dần về sau lưng mình rồi mất hút. Hay còn là con đường chạy thẳng về phía chân trời mà chẳng thấy ngã rẽ, là những hàng cây, bụi rậm bên đường đang khoác lớp áo bạc màu của bụi mịn và khói xe.

Sự hối hả tranh nhau hai giây đèn xanh cuối cùng. Ảnh minh hoạ.

Buổi sáng diễn ra từ lúc thức dậy đến thời điểm tôi bước chân đến công ty là kết thúc. Chiều tàn, thường là những ngày tan ca muộn, mọi người cùng trở về nhà trên con đường nhuộm màu cam cháy như ngọn lửa đang tàn dần trên đầu lọc thuốc lá. Khi màu cam cháy đã chuyển sang đêm đen cũng là lúc tôi gần về đến nhà. Cảnh tượng này thường xuyên diễn ra và mỗi lần như vậy tôi lại tưởng tượng đến cảnh Trái đất xảy ra một vụ nổ lớn hơn cả Big Bang.

Lúc đó tôi thường tự hỏi “liệu mình sẽ nói gì nếu ngày mai Trái đất ngừng quay?”.

Mọi người cùng trở về nhà trên con đường nhuộm màu cam cháy như ngọn lửa đang tàn dần trên đầu lọc thuốc lá. Ảnh minh hoạ.

Nghĩ đến những lời muốn nói ra, đúng là cũng có nhiều. Một vài lời cho ba mẹ, cho chị, cho em, cho anh, cho những người thân, người bạn luôn ở cạnh tôi và ở trong tim tôi. Mỗi người một vài lời như vậy, gom lại sẽ là nhiều lắm. Sâu trong thâm tâm, tôi muốn nói mình biết ơn tất cả mọi người vì đã luôn ở cạnh bên, dạy cho tôi những bài học đầu đời, dạy tôi những hiểu biết về thế giới, dạy tôi yêu đời, yêu người. Rồi tôi sẽ dành nụ cười chân thật nhất cho họ, những người luôn dành cho tôi sự bao dung lớn lao và an ủi tôi trong gian khó.

Chuyện gì vui, chuyện gì buồn ta cứ nói hết ra, cả chuyện ta yêu ai, giận ai nữa. Ảnh minh hoạ.

Cũng nhiều lần, tôi quyết định rằng lúc đó mình nên chẳng nói gì nữa vì có nói thì có lẽ sẽ không kịp bày tỏ được hết, bởi tâm tư đâu thể chỉ gói gọn trong một vài câu. Đến lúc cố nói thì sợ sẽ hối hận vì lỡ bỏ sót vài người, và vì tôi đã giữ tất cả mọi người ở trong tim rồi nên nói bao nhiêu cũng chưa thấy đủ.

Khi Trái đất ngừng quay, tôi sẽ tua lại thước phim cuộc đời mình một chút, một vài đoạn tua nhanh, nhiều đoạn tua chậm để nhớ kỹ hơn những lời ngọt ngào, những nụ cười và cả những giọt nước mắt để biết mình từng sống một cuộc đời trọn vẹn bên những mối lương duyên được trao cho.

Nghĩ như thế, tôi lại thấy cũng hợp tình. Nên thôi, tôi nghĩ chúng ta cứ nên nói luôn đi, trong những ngày mình còn thở, còn gặp nhau và trò chuyện. Chuyện gì vui, chuyện gì buồn ta cứ nói hết ra, cả chuyện ta yêu ai, giận ai nữa. Để khi Trái đất ngừng quay thì không phải hối hận điều gì, lúc đó ta chỉ cần nhắm mắt lại và ngủ yên.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người xa Thủ đô, Hà Nội là những hàng cây xanh mát hai bên đường, những sạp báo, những bác xích lô ngồi đợi khách. Và nỗi nhớ Hà Nội đọng lại trong một ly trà ấm nóng, phảng phất khói bay trong một chiều hoàng hôn.

Có một loại lá, khi được chế biến thành món ăn, lúc ban đầu, ta cảm nhận vị đắng nhẹ, nhưng càng nhai kĩ càng thấy vị ngọt bùi của lá. Không biết đó có phải là một sự hồi đáp thử thách lòng người của một loài cây, hay lá muốn gửi gắm một thông điệp: Có đắng cay mới thấy ngọt bùi?

Sáng hè thành phố, người đầy mồ hôi và bẹp dí xuống giường. Có người cố ngủ nướng cũng chẳng xong. Cái nóng hầm hập xuyên qua lớp tường dày, len lỏi vào từng tế bào trên cơ thể.

Có một cô gái đến Hà Nội hai lần nhưng lần nào cũng vội. Vội đến nỗi chưa kịp đi cho hết chiều dài niềm thương thì đã phải chia tay. Nhưng chính trong sự vội vã đó cô nhận ra những chân tình, lại như khơi lên trong cô một nỗi mong ước...

Mưa đã tạnh từ lâu, ngọn nến thơm trên bàn chuyển động khẽ khàng theo từng luồng khí mơn man trong căn phòng mở toang ô cửa.

Có một cô gái từng mua một cuốn sách với tựa đề “Mình phải sống như biển rộng sông dài”. Nội dung trong sách đã nằm lại đâu đó trong góc khuất của ký ức, chỉ có tiêu đề cứ khiến cô phải suy nghĩ mãi bởi lẽ, người với người, quả thực tồn tại như những dòng chảy giao nhau.