Tạm biệt tháng Giêng
Chiều nay, mời bạn nghe những dòng tự sự của Hồ Thu trong một ngày cuối tháng Giêng.
Tháng Giêng lùi lại để tháng Hai bước tới với sắc hoa màu lá hò hẹn cùng chồi non lộc biếc, với những ngả đường xanh tươi cỏ cây, những cánh đồng ngút ngàn, với dòng sông quê nhà thao thiết ngọt lành nước mát, với biển cả thủ thỉ lời hẹn hò mời gọi vào mùa hạ chẳng mấy thời gian… Đất trời vào cuộc chuyển giao, tiếp tục hành trình phía trước của bốn mùa xuân - hạ - thu - đông. Mong ngóng mỗi độ xuân về, qua giêng rồi mà vẫn hay bất chợt có những khoảnh khắc muốn níu lại từng ngày tháng giêng chầm chậm trôi.
Mới đây thôi, Tết là sự hội ngộ, là tay bắt mặt mừng của biết bao cuộc gặp gỡ sau biết bao mong chờ. Thoắt cái là cuộc chia tay, lại hẹn nhau Tết tới, năm này…
Tháng Giêng dường như im lặng thấm vào mỗi người từng phút giây của đoàn tụ, tháng Hai đưa ta về với những hối hả, bộn bề thường nhật. Tháng giêng đã gửi nắng, mưa, mây, gió, những nồng nàn, dịu ngọt của hạnh phúc yêu thương cho người ở lại và gửi gắm vào tháng Hai những ước mơ, dự định, hoài bão cho người ra đi…
Tạm gác lại những lo toan thường nhật, tôi cảm nhận sự giao hòa với thiên nhiên trọn vẹn giêng - hai. Tháng Giêng chắt chiu qua bao ngày giá rét, để tháng Hai bỗng nhiên nhựa sống ứ tràn, cây cỏ đâm chồi nảy lộc, vạn vật khát khao hội tụ và dâng hiến. Rồi dần hiểu sao cứ giêng – hai trai thanh gái lịch thích du xuân trẩy hội, ham đó đây hội hè, trao ý gửi tình, kết liền chị liền anh, thâu đêm giùng giằng mãi khúc giã bạn ngõ vắng đường khuya…
Tôi bước vào tháng Hai bằng đôi chân của mẹ cha cho, những bước đi từ ngôi nhà thân yêu thuở ấu thơ chập chững, gửi lại tháng Giêng chút ưu tư, hoài niệm và nhớ mong. Trong hành trang của tôi rời chốn quê hôm ấy có những thương nhớ của tháng Giêng, những thứ bánh trái tảo tần từ đôi tay của mẹ của bà, những câu chuyện không đầu không cuối về gia đình, làng xóm… Những đứa con rời quê chắc hẳn không bao giờ quên hình ảnh bếp lửa hồng, vườn rau, đường làng, vạt rừng, đồng bãi. Nếu tháng Chạp là sự ngóng trông, chờ đợi, tháng Giêng là sum họp, đoàn tụ thì tháng Hai là khoảng thời gian để người ta nghĩ nhiều hơn về tình thân, quê hương, cội nguồn. Cả những ước mơ, dự tính tương lai.
Tạm biệt tháng Giêng với những hồi ức trong tim, tôi đón tháng Hai về trên phố phường tấp nập tiếng còi xe. Dường như trong sâu thẳm, tôi vẫn nhìn thấy đâu đó một màu nắng non chập chờn trong vòm lá, trên vạt hoa bí vàng, hoa bầu trắng, cải lên ngồng và tim tím hoa xoan.
Tôi ngước nhìn lên vòm cây ven đường. Nắng đã lên. Những giọt sương đọng trên cỏ cây hoa lá như long lanh hơn. Tháng Hai đang chờ tôi. Tôi thấy trong sâu thẳm tâm hồn mình nhen lên thật nhiều ước vọng./.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
0