Tản mạn tháng Tư

Tháng Tư, buổi sáng còn vương chút lành lạnh. Một đóa bằng lăng lặng lẽ xòe nở như ngọn đèn tím ở góc sân trường, dịu dàng quá đỗi. Tôi chợt sững người đứng lặng cuối hành lang… Loài hoa tím phơn phớt này, bao giờ cũng dễ khiến lòng người rưng rưng cảm xúc.

Ôi, bất chợt một đóa hoa. Vậy là mùa xuân đã vội vã ra đi không lời từ biệt. Nắng hè đã ngập ngừng trên cánh hoa nhỏ bé. Sắc tím tháng Tư làm rộn lên những nỗi niềm ly biệt.

Thời chúng tôi đi học, ngôi trường này chỉ có mấy cây xà cừ và hàng phượng đã đứng tuổi. Loài hoa này chỉ tím trong mơ, nở trên những bài thơ chép đi chép lại trong rất nhiều trang lưu bút. Bởi miền trung du này làm gì có bằng lăng. Mà kể cũng lạ, bài “Chào tuổi học trò” của Thuận Hữu viết “Thôi chào tuổi sinh viên, thôi tạm biệt mái trường…”, vậy mà học trò cấp ba cũng cứ “vơ” vào cảm xúc của mình, lại còn thầm cảm ơn nhà thơ đã nói hộ bao điều không thể nói. Cái cảm giác dùng dằng khi giã từ thời áo trắng cứ ngân nga “Bằng lăng ơi tím chi mà tím mãi/ Màu hoa buồn ở lại nhé, tôi đi”.

Tôi đã qua bao mùa hoa tím?

Mang tâm trạng màu hoa ấy, tôi bước vào cửa lớp.

Hoa bằng lăng (Ảnh: Internet).

Còn mấy tháng nữa mới thực sự chia tay, nhưng tôi thấy các em đã bắt đầu tiếc nuối đến từng khoảnh khắc. Mỗi ngày lên lớp, tôi đều cảm nhận được tâm trạng ấy qua từng ánh mắt, từng lời nói. Tôi hiểu lắm những hờn giận, thương yêu và lưu luyến rất học trò, khi thời gian cứ bước đi vội vã. Tôi dẫn nhập bài học “Phát biểu tự do” với ý thơ về “cây táo vẫn nở hoa” của Lưu Quang Vũ. Một bạn xin phát biểu với đề tài chia tay. Chưa đầy 5 câu, em ấy đã bật khóc, cả lớp lặng đi trong niềm xúc động. Tôi cũng chực rơi nước mắt. Mỗi năm mỗi mùa, tôi từ biệt một lứa học trò. Cảm xúc vừa quen vừa lạ, vừa buồn vừa vui, và tràn đầy lưu luyến, cả những trống vắng. Các em sẽ phải chia xa, sẽ đi qua thời áo trắng, để lại tôi với tôi, như “ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại”.

Những học trò nhỏ của cô, cứ tự tin bay đến những chân trời mơ ước. Dù ngoài kia, cuộc đời có biết bao thử thách; dù ngoài kia, bầu trời không chỉ có mây xanh, nắng vàng mà còn ẩn tàng lắm giông bão… Những đóa bằng lăng tím của cô, hãy cứ tin yêu và hy vọng, hãy cứ nhân hậu và vị tha, hãy cứ kiên cường nở trong nắng gió của đời!

Tháng Tư. Thêm một mùa ve rộn rã. Sân trường tím đẫm nụ bâng khuâng…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…