Tặng tôi một dấu phẩy
Tôi nhận ra rằng yêu thương bản thân không hề dễ và không phải cứ nói yêu là yêu được. Tôi nghĩ về dấu phẩy trong hành trình của chính mình.
Và dấu phẩy đó được tôi đặt ở bốn điều.
Đầu tiên là chấp nhận tôi. Tôi từng bào chữa rằng tôi vẫn luôn chấp nhận bản thân đấy thôi. Tôi hoàn thành những việc đã giao và lịch trình đưa ra. Nhưng tôi thật khó chấp nhận những sai sót, những lần muốn được nghỉ ngơi và tự trách bản thân.
Bạn kiệt sức vì bạn đã không dùng đến dấu phẩy - tôi không chắc mình đã nghe được điều này ở đâu, nhưng đúng là tôi dùng dấu chấm trong suốt chặng đường của mình. Tôi cứ miệt mài đi cho đến khi đôi chân rã rời mới dừng lại mà quên mất rằng dấu phẩy là trạm dừng chân để chấp nhận những điều chưa ưng ý và bản thân nạp năng lượng bước tiếp.
Tiếp đó tôi chọn lắng nghe tôi. Tôi thường dùng năm giác quan của mình để lắng nghe người khác một cách trọn vẹn. Chuyện đó với tôi thật dễ dàng. Nhưng khi lắng nghe bản thân tôi lại gặp khá nhiều khó khăn, từ việc chọn thời gian tĩnh lại cho đến thực hành.
Tôi đã ngồi viết ra những công việc và thời gian cụ thể. Và tôi nhận ra rằng tôi có khá nhiều thời gian cho bản thân nhưng lại chưa thật sự sắp xếp để thực hiện. Mỗi buổi tối trước khi ngủ, tôi tập dành cho mình tối thiểu mười lăm phút nằm yên, duỗi thẳng chân tay và trò chuyện với chính bản thân mình. Tôi sẽ lắng nghe xem nơi nào của cơ thể đang mệt mỏi và rà soát nguyên nhân. Tìm ra rồi mới thấu hiểu được mình cần gì và muốn gì.
Sau đó là kết nối tôi. Tôi đã nghĩ mình cần kết nối thật nhiều người, mở rộng vòng tròn quan hệ. Nhưng đến một thời điểm, tôi lại thấy những mối quan hệ độc hại và năng lượng tiêu cực sẽ chẳng thể nào khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi cứ gắng gượng kết nối nhưng lại rời rạc, gãy vụn. Tôi quan sát và chọn lọc những người thương yêu và cùng tần số với mình. Khi ấy tôi cảm thấy thật sự thoải mái, được trải lòng ra và hòa chung năng lượng tích cực với mọi người.
Và cuối cùng, tôi chọn yêu thương tôi. Tôi để điều này ở cuối cùng vì khi tôi sẵn sàng chấp nhận, lắng nghe và kết nối được với bản thân thì tôi mới có thể yêu thương mình một cách trọn vẹn.
Nhìn lại, mình của ngày hôm qua luôn là người sẵn sàng mua hoa tặng người khác nhưng lại dè sẻn không dám mua cho bản thân. Khi ấy tôi nghĩ mua hoa tươi thật phí, chẳng để được bao nhiêu ngày. Nhưng giờ đây, khi nhìn không gian sống của mình có thêm một lọ hoa tươi, tinh thần tôi đã tốt hơn rất nhiều. Tôi cảm nhận được mùi hương, ngắm nhìn vẻ đẹp và đưa tay chạm vào những cánh hoa. Đó thật sự là một cảm giác hạnh phúc.
Ngày trước tôi cũng không dám bước chân vào spa. Tôi sợ tốn tiền. Người khác thấy đơn giản còn tôi phải nghĩ suy. Nhưng đến khi được tận hưởng cảm giác ấy, thả mình vào tiếng nhạc thiền du dương, được bàn tay cô nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc, được thấy từng tế bào của mình thư giãn, tôi biết lẽ ra tôi nên làm điều này sớm hơn.
Thi thoảng tôi dành ra một ngày thật sự chất lượng cho mình. Tôi có thể nhẩn nha ngồi thưởng thức ly sinh tố hạt sen nha đam mà tôi thích, xem một bộ phim giải trí, dạo bước giữa thiên nhiên và cảm nhận hương cỏ cây dịu mát. Tôi không phải nhìn đồng hồ để đếm thời gian trôi qua từng phút. Thật sự dễ chịu đến mức tôi như một cái cây tràn đầy nhựa sống sẵn sàng vươn mình dưới nắng.
Tôi chậm lại để biết điều gì phù hợp với mình hơn là điều gì tốt nhất như trước giờ tôi ngộ nhận. Tôi vẫn đang đi trên con đường tự dành cho mình những dấu phẩy yêu thương, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây để sống trọn vẹn hơn nữa.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
0