Tàu điện Bờ Hồ, ký ức của người Hà Nội xưa

Với nhiều người dân Hà Thành, hình ảnh khó quên về một Thủ đô cổ kính là chiếc tàu điện, một phương tiện trong hơn 90 năm đã kiên trì đưa người Hà Nội đi khắp 36 phố phường. Tiếng chuông leng keng của chiếc tàu điện ấy đã tạo nên nét riêng biệt độc đáo của thành phố, đi vào tâm hồn của nhiều người Hà Nội như một điều khó phai nhòa trong kí ức.

Hà Nội đã trải qua những thời khắc hào hùng, những tháng năm bị chiến tranh tàn phá, những quãng đường gian khó, nhưng cũng lưu giữ trong ký ức những hình ảnh đẹp đẽ của một thời khó phai mờ.

Trong những thanh âm của Hà Nội, có lẽ, ấn tượng nhất với nhiều thế hệ người dân Thủ đô, chính là tiếng “leng keng” của tàu điện. Dường như, tàu điện góp phần làm nên phong vị riêng có của mảnh đất kinh kỳ ngàn năm văn hiến như chia sẻ của nhà văn, nhà báo Nguyễn Ngọc Tiến: "Tàu điện là một phần không thể thiếu của Hà Nội hơn 30 năm trước đây. Ngày đó, người Hà Nội chỉ có hai phương tiện đi lại chính là xe đạp và tàu điện. Những công chức, gia đình có điều kiện thường đi xe đạp. Có lẽ vì thế, tàu điện tượng trưng cho những gì hai sương một nắng, thức khuya dậy sớm, lại bình dân và ít gây ô nhiễm môi trường. Và tàu điện gắn với hình ảnh những người nghèo, những tiểu thương, những người buôn thúng bán mẹt của thành phố".

Tàu điện là ký ức của nhiều người dân Hà Nội

Không chỉ với nhà văn  Nguyễn Ngọc Tiến mà trong ký ức của nhiều người Hà Nội hôm nay chắc hẳn vẫn chưa quên tàu điện một loại hình phương tiện giao thông xuất hiện cuối thế kỷ thứ 19 và có mặt gần trọn thế kỷ 20.

Trong nhiều bộ phim về Hà Nội thập niên 90  được ghi trên những tuyến phố mà ngày xưa có đường tàu điện chạy qua. Tàu điện Hà Nội giờ không còn nữa, nhưng những ai đã từng đi tàu điện, từng sống cùng thời với tàu điện thì sẽ mãi không quên tiếng leng keng mà nhiều người quen gọi là "tiếng chuông tàu điện". Tiếng leng keng ấy dường như đã nằm trong ký ức một thời của người Hà Nội.

Tháng 5/1890, Công ty Điền địa Đông Dương xin phép chính quyền thực dân thành lập một cơ sở khai thác giao thông bằng tàu điện. Nhà máy đó đặt ở đầu làng Thụy Khuê nên người dân Hà Nội ngày ấy gọi là Nhà máy tàu điện Thụy Khuê, nay là Công ty Xe điện Hà Nội.

Tiếng leng keng của tàu điện dường như đã nằm trong ký ức một thời của người Hà Nội.

Tháng 5/1899, Toàn quyền Đông Dương ký ban hành một nghị định thiết lập dự án tàu điện tiện ích công cộng. Ngày 13/9/1900, tuyến đường tàu điện đầu tiên Bờ Hồ - Thụy Khuê khánh thành chạy chuyến tàu điện thứ nhất, chợ Đồng Xuân hôm ấy đông hẳn lên và suốt ngày nhộn nhịp. Nhà tàu quyết định xây dựng thêm những tuyến đường mới.

Năm 1929, từ ga trung tâm Bờ Hồ, đường tàu điện tỏa ra sáu ngả lên Yên Phụ, lên chợ Bưởi sang Cầu Giấy, vào Hà Đông, xuống chợ Mơ và Vọng, đó là 6 cửa ô xưa, nối nông thôn với nội thành. Một mạng lưới đường xe điện đã hình thành, góp phần quan trọng vào hệ thống giao thông của đất kinh kỳ.

Khi mới xuất hiện, tàu điện thu hút sự chú ý của người dân đất kinh kỳ bởi sự thuận tiện, an toàn. Mọi người khá ngạc nhiên khi thấy đầu tàu kéo theo nhiều toa đằng sau như tàu hỏa mà không chạy bằng than. Con tàu cứ thong thả chạy trên đường ray, mỗi khi đến khúc quanh, người phụ tàu nhanh nhẹn cầm một thanh sắt chạy xuống, bẻ đường ray hướng tàu đi theo lộ trình. Đây chính là lúc tiếng “leng keng” reo lên rộn rã.

Năm tháng trôi, nhiều bạn trẻ sinh sau thập niên 90 không biết rằng, Hà Nội từng có tàu điện, một loại phương tiện có bánh sắt, chạy trên đường ray. Nhưng với những người thuộc thế hệ trước như nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến thì tiếng “leng keng” tàu điện lưu lại dấu ấn sâu đậm trong tâm trí.

Đến những ngày toàn quốc kháng chiến, những ngày Hà Nội khói lửa ngập trời, các toa tàu điện trở thành chướng ngại vật rất có hiệu quả, ngăn chặn bước đi của các đoàn xe cơ giới, của thực dân xâm lược trên các nẻo đường, góc phố có đường tàu điện đi qua.

Sau ngày giải phóng Thủ đô, tất cả các đường ray, thiết bị và tàu điện được chuyển giao cho Nhà nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa tiếp quản. Mọi hoạt động khai thác trong giai đoạn này vẫn được duy trì theo cung cách cũ của Pháp nhưng có thay đổi cho phù hợp với tình hình lúc bấy giờ.

Biết bao người dân Hà Nội đã dùng tàu điện làm phương tiện đi lại.

Hà Nội đã chứng kiến tàu điện hiện diện gần một thế kỷ, biết bao lớp người đã dùng tàu điện làm phương tiện đi lại, không chỉ người ở nội thành mà cả bà con ngoài thành ven đô.

Cụ bà Nguyễn Thị Hương, người ở phố Thụy Khuê, Tây Hồ, Hà Nội, năm nay đã bước sang tuổi 90 nhưng vẫn nhớ như in ký ức khi còn là cô học trò nhỏ hàng ngày đi tàu điện. "Ngày xưa, ở đây là bến xe điện và nó chạy xuống tận Bạch Mai. Khi đó tôi là học sinh học ở trường Hoài Đức, Hàng Trống. Ngày nào tôi cũng phải đi mấy lượt, hai lượt lượt đi lượt về".

Vào thời hoàng kim của tàu điện những năm 1970-1980, toàn Xí nghiệp Xe điện Hà Nội có đến 20 tàu và 32 toa xe, chạy trên các tuyến: Bưởi - Bạch Mai, Yên Phụ - Kim Liên, Yên Phụ - Cầu Giấy, Bờ Hồ - Hà Đông, Bờ Hồ - Yên Phụ... Mỗi chuyến có thể chở được 200-300 khách. Những người đi chợ gánh hàng từ Cổ Nhuế, chợ Bưởi, Thụy Khuê ra chợ Đồng Xuân bán đã đứng đợi sẵn ở đó từ trước. Có lẽ vì vậy mà nhiều người cũng từng mong muốn được làm nghề lái tàu, họ vừa đánh thức thành phố dậy mỗi buổi sáng và vừa giúp bà con đi lại được thuận tiện hơn.

Chỉ với vài xu là người dân có thể đi đoạn đường dài từ chợ Bưởi đến chợ Đồng Xuân, nếu mua vé 1 hào có thể đi đến tận Bờ Hồ. Vậy nên ngày ấy nhiều người vẫn gọi vui những chuyến tàu điện là “trung tâm tin tức di động” của thành phố, bởi ở nơi đó người ta có thể được nghe đủ các chuyện vui buồn.

Tuy nhiên để đáp ứng đi lại của người dân Thủ đô ngày một lớn hơn, nhiều phương tiện công cộng khác ra đời. Những chuyến tàu điện dần thưa thớt theo, đường ray trong thành phố lần lượt bị bóc lên.

Nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến cho biết đến những năm 1990, chuyến tàu điện cuối cùng của thành phố đã dừng lại. Từ đó, âm thanh leng keng quen thuộc chỉ còn lại trong ký ức những người một thời gắn bó với phương tiện này.

Giờ đây, thế hệ sau chỉ còn mường tượng về di sản vang bóng đất kinh kỳ một thời qua những bức ảnh, những bài hát, vần thơ.

Hà Nội ngày nay là thành phố hơn một nghìn năm tuổi với những con đường ngày càng mở rộng, xe cộ ngày ngày đông đúc, ồn ào, tấp nập với nhịp điệu hối hả của thời đại công nghiệp. Hà Nội xưa cổ kính thâm nghiêm với nhịp sống chậm rãi giờ chỉ còn trong hoài niệm của những người có tuổi.

Rất nhiều những kỷ vật, hình ảnh của một thời xa xưa gắn với lịch sử của Thủ đô nay không còn, một trong số đó là ký ức về những chuyến tàu điện mà trong gần một thế kỷ tồn tại là phương tiện giao thông công cộng chính ở nơi đây.

Với nhiều người Hà Nội, mỗi lần nghe bài hát “Nhớ về Hà Nội” của nhạc sĩ Hoàng Hiệp, hình ảnh chiếc tàu điện thân thương hiện ra theo từng câu hát: “Nhớ tiếng con đê dài lối xe, bước chân năm tháng đi về. Và nhớ tiếng leng keng tàu sớm khuya, hướng ra Đống Đa, Cầu Giấy...”.

Mấy chục năm qua, những ai đã từng đi tàu điện vẫn cứ thấy văng vẳng bên tai tiếng leng keng náo nức một thời, tiếng leng keng đó đã đi vào ký ức của người kinh kỳ cũng như những tiếng rao đêm, gợi lên những nỗi niềm một thời xuôi ngược phố phường với bao buồn vui thường nhật.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Nói đến nhiếp ảnh về Hà Nội thì không thể không nói tới nhà nhiếp ảnh gia Nguyễn Hữu Bảo. Ông đã tạo dựng được tên tuổi bằng một phong cách chụp riêng về Hà Nội mà thời gian càng trôi qua, người xem càng thấy giá trị của từng khung hình.

Giáng Sinh đang đến gần, không khí lễ hội tràn ngập khắp nơi, đặc biệt tại Nhà thờ Lớn Hà Nội, nơi đây đã được trang hoàng lộng lẫy, thu hút du người dân và du khách đến tham quan, thưởng thức không khí đặc biệt mùa lễ hội.

Với nghệ nhân Nguyễn Đức Bình, giò chả Ước Lễ không chỉ là một món ăn mà còn chứa đựng trong đó tinh hoa văn hóa. Hơn 40 năm qua, ông đã góp phần gìn giữ, lưu truyền nét tinh hoa ẩm thực này một cách vừa khoa học lại đầy chất nghệ thuật.

Với nhiều người, việc dạy và học ngoại ngữ là một cách để nhìn cuộc sống và thế giới rộng mở hơn. Bên cạnh đó, ngoại ngữ còn giúp mỗi người hiểu chính mình, hiểu mọi người một cách sâu sắc hơn.

Không phải vô cớ mà nhiều người lại mong ngóng Noel đến vậy. Có người nói, đó là bởi Giáng sinh có nhiều hoa và đèn rực rỡ, hay tại bởi không khí vui vẻ, sum vầy mà Giáng sinh đem lại…

Với múa rối nước, người nghệ sĩ phải hoạt động nghệ thuật trong môi trường đặc biệt, có yêu cầu khắt khe hơn so với những hình thức biểu diễn nghệ thuật khác. Để theo đuổi được bộ môn nghệ thuật này, NSƯT Bạch Quốc Khanh - Nhà hát Múa rối nước Thăng Long, không chỉ có hành trình dài học hỏi, trau dồi kiến thức mà còn là cả sự khổ luyện, cùng một tình yêu cháy bỏng với văn hóa truyền thống.