Tháng 5 - lại một mùa hoa nở
Với những ai từng qua thời nhặt cánh hoa ép vào trang vở, khi ánh mắt bắt gặp màu đỏ của chùm phượng vĩ sẽ gợi lại những mảng ký ức đẹp đẽ. Thước phim của tuổi "nhất quỷ nhì ma" được tua lại rõ nét. Lại nhớ những ngày lê la cùng bạn bè hết quán vỉa hè này tới quán vỉa hè nọ, nào xoài ngâm, sấu dầm, nào chè, nào nước mía.
Những ngày trốn học thêm cùng lũ bạn thân lang thang đâu đó, có khi tụm năm, tụm ba quậy phá trong công viên gần trường. Những ngày quên vở, những lúc không học bài cũ, lòng nơm nớp sợ khi thầy gọi lên kiểm tra. Và cả những tiết kiểm tra với tinh thần "đoàn kết” cao, nếu thầy cô phát hiện cả lũ sẽ bị phạt. Tất cả những ký ức đẹp đẽ ấy được lưu giữ trong một ngăn của tâm hồn để có dịp lại quay trở về như mới ngày hôm qua.
"Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu"
Lời bài hát "Phượng hồng" như lời tự sự của bao cô cậu học trò khi mùa hè đến. Nhớ lắm góc sân trường, nơi cây phượng già cháy mình mỗi mùa hè sang. Nơi có cô bé tóc tết đuôi sam hai bên, điệu đà nhặt từng cánh phượng ép vào trang sách. Nơi của những kỷ niệm vui buồn thời học trò tinh nghịch. Thời vô tư cười, vô tư ca hát, vô tư cầm tay nhau mà chẳng ngại ngần gì. Có lúc giận hờn vu vơ và những cảm xúc chợt đến, chợt đi làm cô bé ửng hồng đôi má.
Không biết từ bao giờ và chẳng biết ai đã có ý tưởng trồng hoa phượng nơi sân trường để mỗi mùa phượng nở lại báo hiệu phút chia ly gần kề. Và có lẽ, thời chúng tôi không có điện thoại, không Internet mới thấy thấm thía sự chia xa ấy.
Phượng không kiêu sa như lan, như hồng nhưng lại có vẻ đẹp riêng biệt, quyến rũ. Mỗi bông hoa có năm cánh, bốn cánh màu đỏ cam mang những vệt loang màu đỏ đậm, cánh thứ năm lại dày hơn. Nét quyến rũ của phượng ở màu trắng mượt điểm những vệt đỏ hài hòa như đuôi của một loài chim phượng nên hoa được gọi là hoa phượng vĩ chăng?
Hoa phượng còn có cái tên thân thương là hoa học trò. Sự ra đời của tên gọi này có lẽ bởi phượng quá đỗi gần gũi, thân thuộc với tuổi cắp sách tới trường. Phượng đơm hoa là mùa hè đến, bao lớp học sinh lại tạm xa trường, xa lớp. Những cô cậu học trò cuối cấp nhìn phượng nở sân trường mà bâng khuâng, lưu luyến. Còn những cô cậu học trò khác lại hân hoan, vui mừng bởi sắp có những ngày nghỉ dài mà không phải lo những buổi kiểm tra, những khi dậy sớm ôn bài.
Tháng 5, bên cạnh phượng hồng còn có bằng lăng tím. Màu đỏ của phượng là sự nồng cháy và nhiệt huyết, sự hăng say nhưng bồng bột. Màu tím mang nỗi buồn man mác của chia ly, nhớ mong và hoài niệm. Nhưng tất thảy đều là những màu hoa của mùa hạ bỏng cháy, của nhiệt huyết thanh xuân và của bao ký ức đẹp đẽ khó quên trong đời.
Tháng 5 tới, lại một mùa hoa nở…
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0