Tháng Ba hoa gạo

Xuân đã sang đến hai phần chặng đường. Lộc non biêng biếc. Không gian các miền quê thoang thoảng hương xoan, hương bưởi, khiến con người không thể không thở thật chậm và sâu. Mùa xuân đã chín. Trên nền xanh miên man, trung du bỗng rộ lên màu đỏ rực của hoa gạo.

Hoa gạo còn có tên là hoa mộc miên, cái tên nghe rất gợi, nhưng hoa gạo vẫn là cách gọi dân dã, thân thuộc. Cây gạo mọc nhiều ở miền đồi núi trung du, bờ ruộng, triền núi hay ven sông. Vỏ cây dày và trắng bạc, theo thời gian thêm chút sần sùi và thô ráp. Mùa đông, lá theo mưa về với đất. Trên cây chỉ còn trơ trụi cành như những cánh tay khẳng khiu vươn dài trong mưa gió. Đầu xuân, những nụ hoa cứng cỏi nứt ra từ các nhánh cây tưởng đã khô vì giá rét. Có khi là cả một chuỗi nụ sắp hàng nối nhau, chờ khi đến độ cùng bung nở.

Ít loài cây nào ở miền trung du có hoa nở to như hoa gạo. Mỗi hoa có năm cánh dày như bàn tay xòe rộng, giữa là chùm nhị và nhụy có màu nhạt hơn cánh. Đài hoa cũng dày có màu xanh. Hoa thường có màu đỏ đậm hoặc đỏ pha cam. Cây gạo bình dị mà cũng đầy kiêu hãnh. Giữa muôn loài cây lá, cây gạo vươn cao thường đơn độc, từ xa có thể dễ dàng nhận biết.

Cứ vào tháng Ba là những bông hoa gạo bung nở. Ảnh: Đình Huy

Mỗi độ cuối xuân, nhìn lên các triền gần thung xa, cây gạo bung hoa cứ như những chiếc dù màu đỏ khổng lồ nổi bật trên nền xanh cao. Hoa thi nhau nở rộ khoảng dăm bảy ngày là rụng. Khi đó mới nẩy chồi ra lá mới. Chợt nhớ trong bài tập đọc hồi lớp vỡ lòng có nhà văn miêu tả: “Bộp! Một đóa hoa gạo rụng, làm tôi giật nảy mình”. Hoa gạo mạnh mẽ, đến khi rơi rụng vẫn vẹn nguyên sắc đỏ, còn nguyên cả đóa hoa. Sắc đỏ của hoa gợi cho tôi cảm giác ấm áp đến nao lòng. Tôi nhớ có một truyền thuyết kể hoa gạo hóa thân từ kỷ vật tình yêu của một chàng trai và cô sơn nữ. Tình yêu dở dang vì số phận, nên hoa gạo rực rỡ thay cho mối tình nồng thắm thuở nào.

Hoa gạo, cái tên chân chất như vẻ đẹp của nó. Rực rỡ mà không kiêu sa. Mạnh mẽ và tràn trề sức sống mà đời hoa cũng mong manh, ngắn ngủi. Cái vẻ của hoa khiến người ta thường nghĩ đến người nông dân quê mùa chất phác, rắn rỏi và kiên cường dãi dầu mưa nắng. Người dân quê tôi yêu lắm loài hoa gạo mộc mạc, thật thà. Khi hoa gạo nở nhiều, vụ Xuân thường bội thu.

Hoa gạo mạnh mẽ và tràn trề sức sống.

Trong tôi vẫn còn mãi một khung cảnh thật đẹp thời ấu thơ của làng mình. Đó là một sự kết hợp thật lạ lùng của tự nhiên. Giữa đồi nương xanh mướt là cây gạo dáng cao to, cứng cáp. Mỗi mùa hoa gạo nở, từng đàn chim ríu rít bay về. Bức tranh quê xanh ngắt được điểm tô một màu đỏ thắm. Nơi ấy mùa hoa gạo khoe sắc thắm, hàng đêm tiếng chim bắt cô trói cột kêu hoài không mỏi.

Thu Hường

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
Từ khóa:
user image
user image
User
Ý KIẾN

Thành phố thức giấc bởi những âm thanh quen thuộc mỗi ngày. Sự vận động của các con phố, từng ngôi nhà tạo nên nét riêng cho khu phố cổ Hà Nội.

Chuyện ở làng quê có nhiều cái lạ với một nhà văn già sống ở thành phố. Nhiều phong tục, tập quán được gìn giữ hàng bao đời nay, mà các nhà văn hóa thường gọi là bản sắc dân tộc. Nó đáng quý và gắn bó đời sống cộng đồng thành một khối gọi là làng. Các cụ xưa thường nói còn làng là còn nước phải không?

Trong mắt những người yêu Hà Nội, thì Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mà Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa nắng, mùa mưa...và mùa lá rụng rất đẹp, lãng mạn, đầy quyến rũ.

Giật mình tỉnh giấc giữa canh khuya, có tiếng con chim cuốc văng vẳng dội vào không gian vắng lặng, lọt qua thính giác xâm chiếm tâm hồn tôi. Thanh âm da diết ấy khuấy động khiến trong tôi khắc khoải bao nỗi niềm mà không sao nối tiếp giấc mơ còn dang dở.

Vậy là tháng tư đã về. Vào một ngày tháng tư năm đó có một cô gái đến Hà Nội, và cô xa Hà Nội cũng vào một ngày tháng tư. Người xa khuất, tháng năm như nước chảy qua cầu, chỉ còn ký ức là ở lại. Hà Nội và tháng tư không biết tự bao giờ đã để lại trong trái tim cô một nỗi nhớ sâu đậm khó phai.

Có một người con gái miền Nam biết tới món bánh giò của Hà Nội qua lời kể của ba. Cái dẻo bùi của bột gạo, cái beo béo đặc trưng của bánh giò, chỉ đơn giản vậy nhưng lại khiến người ta nhớ mãi. Và giờ cô ấy đã hiểu sao ngày xưa ba mình lại ưa món bánh giò đến vậy.