Tháng Chạp nhớ thương
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng tự sự của Nguyễn Thắm gửi về cho Hường trong một chiều đông tháng Chạp nhớ thương.
Tháng Chạp. Cây đào đã chúm chím những nụ hoa xinh xinh. Cây quất trong vườn chi chít quả đang ngả dần sang vàng. Mọi người nói cười. Bố cẩn thận lau chùi bàn thờ gia tiên. Mẹ tôi tranh thủ nắng nhạt để phơi lại chăn màn ngoài sân đầy nắng gió. Chị tôi vừa gội đầu, đang chải mái tóc dài bên hiên, hương bồ kết nồng nàn bên thềm nắng.
Tháng Chạp trong tôi còn là tiếng lao xao rộn ràng của làng trên xóm dưới gọi nhau để chỉnh trang lại đường làng, ngõ xóm. Các chị, các dì tranh thủ những ngày thảnh thơi để trồng thêm những luống hoa cúc vàng, gieo thêm những hoa sao nhái, trồng thêm vài luống mười giờ. Mấy anh, mấy chú tay cuốc tay xẻng khơi thông con ngòi thoát nước, vá lại đoạn đường làng bị sụt lún sau vụ gặt nặng nhọc xe qua. Những bác thợ vẽ tài ba đang dùng nước ve nắn nót viết câu khẩu hiệu “Mừng Đảng, mừng Xuân”. Nhà nhà treo cờ Tổ quốc trên giá treo trước cổng. Giữa không gian xanh mênh mang của đất trời, đường làng quanh co, những con ngõ nhỏ rực rỡ màu của cờ đỏ sao vàng.
Tháng Chạp. Tôi nghe những âm thanh huyên náo rộn ràng chuẩn bị Tết. Năm nào mất mùa đói kém, những âm thanh ấy chững lại, khẽ và trầm buồn. Những năm mùa màng bội thu, âm thanh ấy rộn ràng tươi vui. Tiếng lợn kêu eng éc, tiếng người làng rủ nhau đi đánh đụng thịt lợn. Tiếng kỳ cọ xoong nồi bên cầu ao. Tiếng chào hỏi giọng quê thân thương quá đỗi, những câu hỏi thăm chân tình. Những lời mời chào ồn ã ở phiên chợ cuối năm.
Tháng Chạp. Trong tôi còn là mùi nhớ ấm nồng. Những ngày cuối năm chị em chúng tôi theo chân bố ra nghĩa trang làng dọn dẹp lại phần mộ gia tiên. Bố đốt bó hương to, thành tâm khấn vái như đang nói chuyện với ông bà, tổ tiên. Chị em chúng tôi cắm từng thẻ hương cho những ngôi mộ xung quanh. Khói hương vấn vít. Mùi hương gợi ký ức trầm mặc, kết nối quá khứ - hiện tại, tổ tiên với con cháu.
Tháng Chạp. Những phút giây lặng lẽ chơi vơi trong khoảng không vô định của dòng chảy mưu sinh. Tôi ngồi đợi tàu mòn mỏi trên sân ga, mong từng phút, từng giờ nhanh nhanh được trở về nhà sau một năm dài mệt nhoài, lo toan với những gánh nặng cơm áo gạo tiền. Là những năm tôi nuốt giọt nước mắt vào trong khi lỡ chuyến tàu về thăm mẹ chiều ba mươi. Tôi gặp ánh mắt buồn xa xăm của phận đời giống mình trên đường phố đã thưa dần bóng xe dập dìu qua lại. Cái bóng ngả trong chiều nắng nhạt đổ xuống đường phố thênh thang, hình bóng mẹ già mỏi mắt ngóng trông đứa con phương xa trở về. Chợt trong tim lại phập phồng một tình yêu vẫn mãi dành cho tháng Chạp thân thương./.
Có một người được sinh ra và lớn lên nơi mảnh đất phương Nam đầy nắng gió. Cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng vẻ rêu phong cổ kính, được đắm mình trong tiết thu se sắt hay cái giá rét của ngày đông phố cổ, được ngắm nhìn những phụ nữ Hà Thành với nét duyên dáng đặc trưng của mình… Và rồi cô cũng có dịp đến thăm mảnh đất kinh kỳ với bao háo hức, mong chờ.
Thời tiết năm nay khác hẳn năm trước. Năm trước mưa thường ghé lúc chiều chiều, mưa từng hồi nặng hạt kéo theo nước dâng ngập lối. Năm nay mưa đỏng đảnh và bất chợt, cứ đến rồi đi, bất kể thời gian nào trong ngày. Mưa đi ngang tưới mát con phố nhỏ, mưa vô tình làm ướt góc sân mới hôm trước còn đắm mình trong cái nắng oi ả. Có người cũng quen dần với sự thất thường ấy của những ngày mưa.
Có một người nhìn vườn thu qua ô cửa sổ, thấy cây lá reo vui, trái chín gọi mời. Mùi hương quen thuộc mỗi mùa thu lại dậy lên trong gió thoảng. Cây thị góc vườn, cây ổi bờ ao bao năm nay vẫn đúng hẹn đơm hoa kết trái để mỗi khi thu về lại lặng lẽ tỏa hương. Gió thu xao động, trái chín đung đưa.
Mùi hương hoa sử quân tử trong đêm mưa luôn dịu dàng ôm ấp tôi sau ngày dài mỏi mệt. Có một người cũng như tôi, vẫn nhìn thấy loài hoa quen thuộc ấy hằng ngày, thế mà phải vào một đêm mưa tan, cô ấy mới nhận ra hương thơm của sử quân tử có thể khiến người ta thấy bình an đến vậy.
Một ngày cuối hạ ở Tứ Xuyên, Trung Quốc, khi những tán cây ngô đồng dần trở nên vàng vọt, lòng một người không khỏi nao nao nhớ mùa thu Hà Nội. Đó cũng là lý do dẫu sống xa xứ nhưng người đó thường giữ thói quen quay trở về Hà Nội vào mùa thu. Cũng bởi, mùa thu trong ký ức của nhiều người Hà Nội có một hương vị rất riêng biệt, chẳng thể trộn lẫn với bất kỳ nơi nào.
Có một người ngồi trong quán nhâm nhi từng ngụm café. Nhìn ngắm không gian được bài trí theo lối cổ xưa, những vật dụng xưa cũ, những ký ức chợt ùa về. Những vui buồn, sung sướng hay khổ đau đều như một thước phim quay chậm từ từ hiện ra trong trí óc cô. Một bản nhạc không lời nhiều âm sắc khiến cô chầm chậm đi ngược dòng thời gian.
0