Tháng Chạp nhớ thương

Tháng Chạp trong người con xa quê là nỗi nhớ niềm thương, nhớ vạt nắng nhạt trải trên mái ngói sẫm nâu điểm vệt rêu xanh. Nhớ ruộng ngô với những bắp non đang căng tròn, mẩy hạt. Luống rau cải mẹ trồng ở triền đê đã lên ngồng, chực chờ trổ bông vàng bãi sông. Bóng mẹ lưng còng bên những luống rau vụ đông, chất đầy đôi gánh, bóng mẹ xiêu xiêu buổi chiều gió bấc thổi hun hút.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng tự sự của Nguyễn Thắm gửi về cho Hường trong một chiều đông tháng Chạp nhớ thương.

Tháng Chạp. Cây đào đã chúm chím những nụ hoa xinh xinh. Cây quất trong vườn chi chít quả đang ngả dần sang vàng. Mọi người nói cười. Bố cẩn thận lau chùi bàn thờ gia tiên. Mẹ tôi tranh thủ nắng nhạt để phơi lại chăn màn ngoài sân đầy nắng gió. Chị tôi vừa gội đầu, đang chải mái tóc dài bên hiên, hương bồ kết nồng nàn bên thềm nắng.

Tháng Chạp trong tôi còn là tiếng lao xao rộn ràng của làng trên xóm dưới gọi nhau để chỉnh trang lại đường làng, ngõ xóm. Các chị, các dì tranh thủ những ngày thảnh thơi để trồng thêm những luống hoa cúc vàng, gieo thêm những hoa sao nhái, trồng thêm vài luống mười giờ. Mấy anh, mấy chú tay cuốc tay xẻng khơi thông con ngòi thoát nước, vá lại đoạn đường làng bị sụt lún sau vụ gặt nặng nhọc xe qua. Những bác thợ vẽ tài ba đang dùng nước ve nắn nót viết câu khẩu hiệu “Mừng Đảng, mừng Xuân”. Nhà nhà treo cờ Tổ quốc trên giá treo trước cổng. Giữa không gian xanh mênh mang của đất trời, đường làng quanh co, những con ngõ nhỏ rực rỡ màu của cờ đỏ sao vàng.

Tháng Chạp. Tôi nghe những âm thanh huyên náo rộn ràng chuẩn bị Tết. Năm nào mất mùa đói kém, những âm thanh ấy chững lại, khẽ và trầm buồn. Những năm mùa màng bội thu, âm thanh ấy rộn ràng tươi vui. Tiếng lợn kêu eng éc, tiếng người làng rủ nhau đi đánh đụng thịt lợn. Tiếng kỳ cọ xoong nồi bên cầu ao. Tiếng chào hỏi giọng quê thân thương quá đỗi, những câu hỏi thăm chân tình. Những lời mời chào ồn ã ở phiên chợ cuối năm.

Tháng Chạp. Trong tôi còn là mùi nhớ ấm nồng. Những ngày cuối năm chị em chúng tôi theo chân bố ra nghĩa trang làng dọn dẹp lại phần mộ gia tiên. Bố đốt bó hương to, thành tâm khấn vái như đang nói chuyện với ông bà, tổ tiên. Chị em chúng tôi cắm từng thẻ hương cho những ngôi mộ xung quanh. Khói hương vấn vít. Mùi hương gợi ký ức trầm mặc, kết nối quá khứ - hiện tại, tổ tiên với con cháu.

Tháng Chạp. Những phút giây lặng lẽ chơi vơi trong khoảng không vô định của dòng chảy mưu sinh. Tôi ngồi đợi tàu mòn mỏi trên sân ga, mong từng phút, từng giờ nhanh nhanh được trở về nhà sau một năm dài mệt nhoài, lo toan với những gánh nặng cơm áo gạo tiền. Là những năm tôi nuốt giọt nước mắt vào trong khi lỡ chuyến tàu về thăm mẹ chiều ba mươi. Tôi gặp ánh mắt buồn xa xăm của phận đời giống mình trên đường phố đã thưa dần bóng xe dập dìu qua lại. Cái bóng ngả trong chiều nắng nhạt đổ xuống đường phố thênh thang, hình bóng mẹ già mỏi mắt ngóng trông đứa con phương xa trở về. Chợt trong tim lại phập phồng một tình yêu vẫn mãi dành cho tháng Chạp thân thương./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?