Thanh âm mùa Xuân
Chiều nay, mời bạn cùng theo những dòng suy tư của Hoàng Hạnh trong một ngày mùa Xuân.
Trong một buổi sớm mai, mùa xuân khẽ khàng gõ cửa. Xuân đậu trên những chồi non, búp lá, e ấp những nụ hoa đang chộn rộn, háo hức chờ đến ngày bung cánh. Xuân gieo vào đất trời những thanh âm rộn rã. Xuân mang theo những giai điệu của sự sống, của tình yêu, của hội ngộ đoàn viên cùng với sức trẻ và hy vọng.
Giai điệu xuân ngọt ngào mà tha thiết thế, khiến người ta bần thần và say đắm mãi không thôi. Xuân chắt chiu tất cả những gì tinh túy, cô đọng, dịu dàng mà ôn hòa nhất của đất trời, tưới tắm lên vạn vật trong màu xanh ngút ngàn của cỏ cây, hoa lá, trong không khí rộn ràng và náo nhiệt của những tháng ngày năm mới.
Nhưng cũng có khi bạn chợt giật mình tự hỏi, liệu mùa xuân này có kéo dài mãi mãi? Trong giờ phút ôm trọn lấy xuân vào lòng, ai cũng hiểu, trong dòng chảy hối hả của thời gian, con người luôn muốn giang tay níu kéo lại chút khoảnh khắc ngập tràn tình yêu và sự sống, chợt nuối tiếc những ngày đã đi qua... Trong hương gió, tôi bất giác nhớ tới những lời thơ của thi sĩ Xuân Diệu:
“Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi”
Con người luôn là thế. Vẫn biết vạn vật đều nằm trong quy luật của tạo hóa, nhưng ta luôn khao khát giữ lấy cái đẹp, không muốn xa rời. Cho đến một ngày, ta chợt nhận ra:
“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua
Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”
Cuộc sống là một vòng tuần hoàn liên tục, có đến có đi, có bắt đầu rồi có kết thúc. Chúng ta mong chờ từng khoảnh khắc đến rồi lại luyến tiếc không thôi khi khoảnh khắc ấy qua đi. Không có thứ gì là vĩnh cửu. Chỉ có những khoảnh khắc đặc biệt mà trái tim khắc ghi, còn mãi.
Vẫn biết trời đất trường tồn, xuân đến xuân đi là quy luật tự nhiên, nhưng lòng ta vẫn chạnh lòng tiếc nuối. Một xuân qua đi, lòng người già thêm một chút, tình đời hiểu thêm một chút, chợt thấy tiếc những điều đã qua, thêm khát khao giữ ngày hiện tại. Trong vòng xoáy của cuộc sống hối hả, người ta thường vội vàng đánh mất ngày hôm qua, lãng phí thêm ngày hôm nay và thêm vào chút tiếc nuối của ngày mai.
Trong khoảnh khắc nắng xuân ngập tràn, ta tự nhủ với lòng mình bài học phải trân trọng những thời khắc đang hiện hữu. Để cuộc đời không lãng phí và ta không phải trả giá cho những dằn vặt và tiếc nuối.
Một năm có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông nhưng chỉ có mùa Xuân mới khiến cho lòng người xao xuyến và có nhiều trăn trở đến vậy. Tiết trời se lạnh càng khiến con người ta thổn thức trước cảnh sắc bao la. Để rồi, khi ta đắm chìm trong những giai điệu rộn rã của mùa xuân ta thấy mình như một nốt nhạc hòa cùng bản nhạc đất trời. Mong rằng, chúng ta sẽ cùng nâng niu, sống hết mình với những giây phút hiện tại, để mai này, khi ngoảnh nhìn lại những đoạn đường đã đi qua, ta sẽ có thể mỉm cười./.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
0