Thanh âm mùa Xuân

Mùa xuân đương tràn ngập thiên nhiên và đất trời. Vạn vật sau một giấc ngủ đông dài được đánh thức trở nên thơ thới non tơ. Thiên nhiên đắm chìm trong men say của sự khởi đầu mới. Những cảnh sắc làm mê đắm lòng người, khiến cho bất kỳ ai cũng cảm thấy xao xuyến.

Chiều nay, mời bạn cùng theo những dòng suy tư của Hoàng Hạnh trong một ngày mùa Xuân.

Trong một buổi sớm mai, mùa xuân khẽ khàng gõ cửa. Xuân đậu trên những chồi non, búp lá, e ấp những nụ hoa đang chộn rộn, háo hức chờ đến ngày bung cánh. Xuân gieo vào đất trời những thanh âm rộn rã. Xuân mang theo những giai điệu của sự sống, của tình yêu, của hội ngộ đoàn viên cùng với sức trẻ và hy vọng.

Giai điệu xuân ngọt ngào mà tha thiết thế, khiến người ta bần thần và say đắm mãi không thôi. Xuân chắt chiu tất cả những gì tinh túy, cô đọng, dịu dàng mà ôn hòa nhất của đất trời, tưới tắm lên vạn vật trong màu xanh ngút ngàn của cỏ cây, hoa lá, trong không khí rộn ràng và náo nhiệt của những tháng ngày năm mới.

Nhưng cũng có khi bạn chợt giật mình tự hỏi, liệu mùa xuân này có kéo dài mãi mãi? Trong giờ phút ôm trọn lấy xuân vào lòng, ai cũng hiểu, trong dòng chảy hối hả của thời gian, con người luôn muốn giang tay níu kéo lại chút khoảnh khắc ngập tràn tình yêu và sự sống, chợt nuối tiếc những ngày đã đi qua... Trong hương gió, tôi bất giác nhớ tới những lời thơ của thi sĩ Xuân Diệu:

“Tôi muốn tắt nắng đi

Cho màu đừng nhạt mất

Tôi muốn buộc gió lại

Cho hương đừng bay đi”

Con người luôn là thế. Vẫn biết vạn vật đều nằm trong quy luật của tạo hóa, nhưng ta luôn khao khát giữ lấy cái đẹp, không muốn xa rời. Cho đến một ngày, ta chợt nhận ra:

“Xuân đương tới nghĩa là xuân đương qua

Xuân còn non nghĩa là xuân sẽ già”

Cuộc sống là một vòng tuần hoàn liên tục, có đến có đi, có bắt đầu rồi có kết thúc. Chúng ta mong chờ từng khoảnh khắc đến rồi lại luyến tiếc không thôi khi khoảnh khắc ấy qua đi. Không có thứ gì là vĩnh cửu. Chỉ có những khoảnh khắc đặc biệt mà trái tim khắc ghi, còn mãi.

Vẫn biết trời đất trường tồn, xuân đến xuân đi là quy luật tự nhiên, nhưng lòng ta vẫn chạnh lòng tiếc nuối. Một xuân qua đi, lòng người già thêm một chút, tình đời hiểu thêm một chút, chợt thấy tiếc những điều đã qua, thêm khát khao giữ ngày hiện tại. Trong vòng xoáy của cuộc sống hối hả, người ta thường vội vàng đánh mất ngày hôm qua, lãng phí thêm ngày hôm nay và thêm vào chút tiếc nuối của ngày mai.

Trong khoảnh khắc nắng xuân ngập tràn, ta tự nhủ với lòng mình bài học phải trân trọng những thời khắc đang hiện hữu. Để cuộc đời không lãng phí và ta không phải trả giá cho những dằn vặt và tiếc nuối.

Một năm có bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông nhưng chỉ có mùa Xuân mới khiến cho lòng người xao xuyến và có nhiều trăn trở đến vậy. Tiết trời se lạnh càng khiến con người ta thổn thức trước cảnh sắc bao la. Để rồi, khi ta đắm chìm trong những giai điệu rộn rã của mùa xuân ta thấy mình như một nốt nhạc hòa cùng bản nhạc đất trời. Mong rằng, chúng ta sẽ cùng nâng niu, sống hết mình với những giây phút hiện tại, để mai này, khi ngoảnh nhìn lại những đoạn đường đã đi qua, ta sẽ có thể mỉm cười./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Con đường ngày xưa chúng tôi đi học, lòng đường bé tin hin bằng hai gang bàn tay người lớn, thêm sỏi đá mấp mô ngáng bánh xe đạp không thương tiếc. Bữa nào vừa nhấn bàn đạp mải miết, vừa ngúc ngoắc đầu nói chuyện là gặp hòn đá xóc nảy người, chiếc cặp nhẹ tênh có khi giật mình rơi khỏi giỏ xe cà tàng. Con đường “huyền thoại” ấy chưa đi vào thơ ca nhạc họa của văn nghệ sĩ bao giờ nhưng nó đi vào ký ức tuổi thơ của chúng tôi cho tới tận hôm nay.

Sự hiện hữu của thời gian trở nên rõ rệt là khi trên khuôn mặt xuất hiện thêm những nếp gấp, một vài vết tàn nhang cùng màu tóc dần ngả bạc. Thời gian vô tình khiến những hoạt động mà mình vốn yêu thích bỗng trở nên khó thực hiện, mặc dù lòng nhiệt huyết vẫn còn nhưng tuổi tác và khuôn mặt đã không còn phù hợp nữa rồi.

Phố bắt đầu ngày mới bằng những sắc hoa thuỳ mị trong chợ hoa Quảng Bá. Đường Âu Cơ tươi xinh màu sắc trong tia nắng dịu nhẹ chưa vương mùi bụi khói. Tâm thức anh chợt lạc về câu chuyện em nói với anh ngày xưa khi anh cùng em ngang qua đoạn đường này.

Thấm thoắt, ngoại tôi đã về miền mây trắng đoàn tụ với ông bà tổ tiên được mười sáu năm rồi. Từ ngày ngoại mất, số lần tôi theo mẹ về quê chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mỗi năm tới ngày giỗ ngoại, tuy không nói ra nhưng tôi cảm nhận được nỗi buồn nghẹn lại trong lồng ngực mẹ nếu năm đó mẹ không thể sắp xếp về quê thắp cho ngoại nén hương.

Thuở bé, mỗi lần được nằm gối đầu lên đùi mẹ, lắng tai nghe những giai điệu trong trẻo mà sâu lắng từ những câu hát ầu ơ quen thuộc, lòng tôi mỗi lúc ấy đều cảm thấy dễ chịu và ấm áp lạ thường. Sau này, khi năm tháng trôi đi, bôn ba trên khắp các nẻo đường xuôi ngược, hễ vô tình được nghe thấy thứ âm thanh giản dị và thân thương ấy, thì những ký ức tuổi thơ trong tôi lại nối tiếp theo tiếng hát tìm về.

Chiến tranh đã lùi vào dĩ vãng. Trên những mảnh đất bom đạn ngày xưa, cỏ đã tô xanh màu máu đỏ. Màu xanh của hòa bình. Cỏ đã đắp da thịt lên vết thương chiến tranh, cỏ đã sống xanh hộ phần người. Nếu có một lần đến thăm nơi đó, xin đừng giẫm chân lên cỏ bởi mỗi một ngọn cỏ là một mặt trời, dưới mỗi ngọn cỏ là một trái tim đỏ thắm.