Thanh xuân ngắn ngủi nên phải rực rỡ
Trời sinh vốn là đứa ưa dịch chuyển, lúc còn đôi mươi, tôi hiếm khi ngồi im một chỗ. Một năm tôi thường đi du lịch chỗ này chỗ kia vài lần, có lúc tham gia mấy giải chạy, có khi đi tập nhảy rồi tất bật với những cuộc thi trong công ty. Bạn bè thân thiết của tôi cũng không ít, nhóm bạn phượt, bạn trong nhóm nhảy, rồi bạn gặp gỡ trong những mùa chạy đường xa. Chúng tôi thường tụ tập ăn uống, ngồi kề bên nhau nói đủ thứ chuyện trên đời, cũng thường an ủi giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, hoạn nạn. Một năm chúng tôi thường hoạt động không ngừng nghỉ nhưng chẳng hề thấy mệt, tinh lực dồi dào, nhiệt huyết dâng trào, chỉ cảm thấy năng lượng luôn bơm đầy trong lồng ngực.
Thế nhưng, mấy năm gần đây cuộc sống của tôi bỗng tất bật, bộn bề lo toan. Sáng sớm tôi đã ra khỏi nhà, một ngày tám tiếng không đủ phải tăng ca tới tối muộn mới trở về phòng. Tuy được làm công việc yêu thích, học hỏi được nhiều kiến thức và kỹ năng nhưng đôi khi những bộn bề đó cũng làm tôi cảm thấy hụt hơi.
Những buổi tối lững thững về nhà, nhìn hàng cây khẳng khiu đổ bóng dài trên mặt đường, ngọn gió đìu hiu khẽ lay tán lá khô, tôi bỗng thấy trống vắng trong lòng, bước chân dường như cũng trở nên nặng trĩu hơn mức bình thường.
Thế rồi mỗi lần nhìn mình trong gương, tôi phát hiện những vết nhăn nheo bắt đầu xuất hiện và kéo theo nhau chạy dài nơi đuôi mắt. Có những vệt dài chồng chéo chẳng có lối có hàng, chúng đua nhau khoe dáng mỗi khi cười, khi nói. Đặc biệt, khi tức giận, âu sầu, chúng lại như hằn sâu thêm vào khuôn mặt mình.
Hóa ra mình đã không còn trẻ nữa!
Miệt mài chạy đua mãi trên đường rồi tới lúc tôi cũng nhận ra, thời gian đang dần lấy đi của mình mọi thứ. Khuôn mặt non nớt ngây ngô, nụ cười tươi tắn hồn nhiên, lòng nhiệt thành và niềm đam mê với những bước nhảy dưới ánh hào quang sân khấu. Sức khỏe tôi cũng không còn bền bỉ như trước, đi xe máy đường dài đã cảm thấy xương khớp kêu gào lên án.
Bạn thấy đấy, thời gian vẫn đang trôi, không vì cái hụt hơi của bạn mà chậm lại, càng không vì những mệt nhọc, khổ cực của bạn mà ôm ấp, vỗ về dù chỉ một chút. Bạn cũng sẽ vậy thôi, thanh xuân của bạn có bao nhiêu nhiệt huyết, có những cuộc vui chơi, những mối quan hệ thân thiết có thể nói chuyện với nhau thâu đêm suốt sáng, nhưng rồi khi tâm hồn bạn đủ sâu lắng, bạn cũng sẽ cần những khoảng lặng cho riêng mình, nói chuyện với chính mình. Mặc dù lòng nhiệt thành của bạn vẫn tràn đầy như cũ nhưng rồi sẽ có lúc bạn chỉ muốn đứng ở cánh gà, nhìn những người trên sân khấu đang tỏa sáng kia, hỗ trợ, thật lòng cổ vũ cho họ.
Thanh xuân của tôi dù có ngắn ngủi nhưng rực rỡ, rộn ràng. Tôi đã đi được tới nơi mình muốn đến, đã ăn những món ngon đặc sắc, đã gặp được người mà tôi muốn gặp, đã yêu và được yêu. Đi đến được thời điểm này rồi, đắng cay mặn ngọt cũng đã trải qua, hy vọng tháng ngày dài phía trước tôi và bạn vẫn ở đây, thảnh thơi uống trà và đọc một cuốn sách hay.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0