Thanh xuân ngắn ngủi nên phải rực rỡ

Sự hiện hữu của thời gian trở nên rõ rệt là khi trên khuôn mặt xuất hiện thêm những nếp gấp, một vài vết tàn nhang cùng màu tóc dần ngả bạc. Thời gian vô tình khiến những hoạt động mà mình vốn yêu thích bỗng trở nên khó thực hiện, mặc dù lòng nhiệt huyết vẫn còn nhưng tuổi tác và khuôn mặt đã không còn phù hợp nữa rồi.

Trời sinh vốn là đứa ưa dịch chuyển, lúc còn đôi mươi, tôi hiếm khi ngồi im một chỗ. Một năm tôi thường đi du lịch chỗ này chỗ kia vài lần, có lúc tham gia mấy giải chạy, có khi đi tập nhảy rồi tất bật với những cuộc thi trong công ty. Bạn bè thân thiết của tôi cũng không ít, nhóm bạn phượt, bạn trong nhóm nhảy, rồi bạn gặp gỡ trong những mùa chạy đường xa. Chúng tôi thường tụ tập ăn uống, ngồi kề bên nhau nói đủ thứ chuyện trên đời, cũng thường an ủi giúp đỡ nhau những lúc khó khăn, hoạn nạn. Một năm chúng tôi thường hoạt động không ngừng nghỉ nhưng chẳng hề thấy mệt, tinh lực dồi dào, nhiệt huyết dâng trào, chỉ cảm thấy năng lượng luôn bơm đầy trong lồng ngực.

Thế nhưng, mấy năm gần đây cuộc sống của tôi bỗng tất bật, bộn bề lo toan. Sáng sớm tôi đã ra khỏi nhà, một ngày tám tiếng không đủ phải tăng ca tới tối muộn mới trở về phòng. Tuy được làm công việc yêu thích, học hỏi được nhiều kiến thức và kỹ năng nhưng đôi khi những bộn bề đó cũng làm tôi cảm thấy hụt hơi.

Những buổi tối lững thững về nhà, nhìn hàng cây khẳng khiu đổ bóng dài trên mặt đường, ngọn gió đìu hiu khẽ lay tán lá khô, tôi bỗng thấy trống vắng trong lòng, bước chân dường như cũng trở nên nặng trĩu hơn mức bình thường.

Thế rồi mỗi lần nhìn mình trong gương, tôi phát hiện những vết nhăn nheo bắt đầu xuất hiện và kéo theo nhau chạy dài nơi đuôi mắt. Có những vệt dài chồng chéo chẳng có lối có hàng, chúng đua nhau khoe dáng mỗi khi cười, khi nói. Đặc biệt, khi tức giận, âu sầu, chúng lại như hằn sâu thêm vào khuôn mặt mình.

Hóa ra mình đã không còn trẻ nữa!

Thời gian vẫn đang trôi, không vì cái hụt hơi của bạn mà chậm lại. (Ảnh: Smile Media)

Miệt mài chạy đua mãi trên đường rồi tới lúc tôi cũng nhận ra, thời gian đang dần lấy đi của mình mọi thứ. Khuôn mặt non nớt ngây ngô, nụ cười tươi tắn hồn nhiên, lòng nhiệt thành và niềm đam mê với những bước nhảy dưới ánh hào quang sân khấu. Sức khỏe tôi cũng không còn bền bỉ như trước, đi xe máy đường dài đã cảm thấy xương khớp kêu gào lên án.

Bạn thấy đấy, thời gian vẫn đang trôi, không vì cái hụt hơi của bạn mà chậm lại, càng không vì những mệt nhọc, khổ cực của bạn mà ôm ấp, vỗ về dù chỉ một chút. Bạn cũng sẽ vậy thôi, thanh xuân của bạn có bao nhiêu nhiệt huyết, có những cuộc vui chơi, những mối quan hệ thân thiết có thể nói chuyện với nhau thâu đêm suốt sáng, nhưng rồi khi tâm hồn bạn đủ sâu lắng, bạn cũng sẽ cần những khoảng lặng cho riêng mình, nói chuyện với chính mình. Mặc dù lòng nhiệt thành của bạn vẫn tràn đầy như cũ nhưng rồi sẽ có lúc bạn chỉ muốn đứng ở cánh gà, nhìn những người trên sân khấu đang tỏa sáng kia, hỗ trợ, thật lòng cổ vũ cho họ.

Thanh xuân của tôi dù có ngắn ngủi nhưng rực rỡ, rộn ràng. Tôi đã đi được tới nơi mình muốn đến, đã ăn những món ngon đặc sắc, đã gặp được người mà tôi muốn gặp, đã yêu và được yêu. Đi đến được thời điểm này rồi, đắng cay mặn ngọt cũng đã trải qua, hy vọng tháng ngày dài phía trước tôi và bạn vẫn ở đây, thảnh thơi uống trà và đọc một cuốn sách hay.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…