Thềm nhà có hoa

Điều tuyệt vời nhất là khi được sống trong vòng tay của những người thân yêu. Càng tuyệt vời hơn khi xung quanh ta là khoảng trời bình yên cùng thiên nhiên tươi đẹp.

Hường mời bạn nghe những dòng cảm xúc của thính giả Hồ Tuyền gửi về cho Hường từ Bình Dương.

Sáng chủ nhật, khi ông mặt trời đã lên cao, những tia nắng dịu dàng đậu nơi thềm. Gió nhẹ nhàng, cành lá khẽ lao xao. Những chú chim chào mào trong lồng đang hót líu lo đón chào bình minh. Tiếng nhạc rộn ràng trong xóm nhỏ. Người người gạt bỏ những lo toan để tận hưởng giây phút đầu ngày với rộn ràng thanh âm, sắc màu. Riêng tôi vẫn trầm ngâm một góc vì những lo toan làm tôi trăn trở những ngày qua.

Những cánh hoa mai rơi khắp sân nhà.

Chồng tôi tỉ mỉ cắt tỉa những cành mai đã tàn. Những cánh hoa rơi xuống hòa cùng cơn gió thổi qua làm cho cánh hoa xoay vòng như chong chóng trước khi chạm đất. Biết tôi thích hoa lá mộng mơ, chồng gọi tôi ra thềm ngắm hoa. Anh bày trò cho các con gom từng cánh hoa tung lên không trung rồi chụp hình cho tôi, lưu giữ lại những khoảnh khắc đẹp của hoa và mùa xuân. Đúng như sở thích của tôi mỗi khi ngắm hoa trong vườn hoặc thấy hoa đẹp ở bất cứ nơi nào tôi đến. Tôi biết, chắc thấy tôi không vui, chồng muốn kéo tôi ra vườn ngắm hoa cho tinh thần thoải mái. Những cánh hoa được gom lại và tung lên không trung cho rơi từ từ xuống đất tạo thành những chiếc chong chóng nhỏ xinh. Tôi vẫn thường bị mê hoặc bởi những điều đơn giản ấy.

Hai cô con gái thấy tôi thích thú với trò chơi con trẻ nên rất hào hứng tham gia cùng ba làm thợ quay phim cho tôi tung hoa. Kết quả là một đoạn phim ngắn có hoa rơi, có tiếng chim chóc hót líu lo trong vườn, có tiếng cười giòn tan của cả nhà được ra đời. Đó là những thanh âm ngọt ngào của cuộc sống. Nhìn những chiếc chong chóng hoa nhẹ nhàng rơi mà lòng tôi nhẹ bẫng, quên đi bao trăn trở những ngày qua.

Trước bao áp lực của công việc, của cuộc sống hằng ngày, chồng vẫn thường nhắc tôi dừng lại, cùng tôi bước ra vườn hoặc đi dạo ở công viên để hít thở không khí trong lành, để tôi có thể cảm nhận từng làn gió thổi nhè nhẹ mà tạm quên những bộn bề, lo toan…

Những cánh hoa rơi xuống làm tôi nhớ tới cây chò nâu cao lớn của nhà bác hàng xóm ngày tôi còn bé. Mỗi bận gió thổi ngang qua, những quả chò nâu với hai cánh mỏng khẽ khàng xoay trong gió. Gió càng lớn chò nâu bay càng xa, bay sang tận nhà tôi. Tôi đưa tay bắt lấy, nâng niu trong lòng bàn tay rồi lại tung lên trời cho nó tiếp tục bay theo cơn gió. Chò nâu xoay tít cùng gió như nhảy vũ khúc mùa hè trước khi chạm đất. Những cánh chò nâu mang theo ký ức thương nhớ của tôi ngày còn được sống chung với ba mẹ.

Những cánh chò nâu rơi mang theo bao ký ức. Ảnh: phunuonline

Mỗi bận trời giông gió trước khi cơn mưa bắt đầu, chò nâu bay rất nhiều, nhuộm vàng cả bầu không khí. Ngày đó tôi thường dùng những cánh chò ép vào trang sách để đánh dấu trang đang đọc. Lật trang sách với những cánh chò ép phẳng phiu màu nâu nhạt gợi nhắc bao kỷ niệm xưa. Thời ấy, tôi cũng thường ép cánh chò trong vở để tạo hình cánh bướm xinh xinh. Bao nhiêu mùa đi qua, bao nhiêu mùa hoa nở rồi lại rụng, nhưng những ký ức đẹp vẫn nguyên vẹn trong tôi.

Hôm nay, nhìn những cánh mai rơi đầy thềm nhà, nghe tiếng cười của các con rộn vang khắp vườn, tôi bỗng thấy ấm áp trong tim.

Tôi vui vì trong mọi hoàn cảnh, tôi luôn có chồng và hai con nhỏ đồng hành. Thầm cảm ơn người bạn đời đã tinh tế, biết để ý tới những sở thích nhỏ nhặt của tôi. Cảm ơn vì anh vẫn ở đó, chìa tay ra nâng tôi dậy trong những lúc tôi loay hoay với hành trình của mình./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?