Thương lấy chính em
Chiều nay, mời bạn nghe những dòng tâm sự của Ẩn Tâm về tình yêu của chính mình…
Tuổi thơ của em có những nỗi buồn mà em chôn giấu. Em cho nó vào một góc kín tâm hồn, khóa chặt lại và không muốn mở ra thêm một lần nào nữa. Nhưng bằng một cách nào đó, góc kín tối tăm luôn nhắc nhở em về sự hiện diện của nó khiến em sống chênh vênh, thu mình như con ốc. Em khao khát được yêu thương như thể mong đợi sự dịu dàng của ai đó có thể trở thành viên gạch vững chắc, lấp đầy những khoảng trống mênh mông kia.
Ngày đó khi chưa yêu anh, tâm hồn em là khu vườn mùa đông lạnh giá, bốn bề cô độc và sợ hãi. Cho dù dưới lớp băng tuyết trắng xóa kia những cây khô vẫn khao khát đâm chồi, xanh lá. Những mùa đông lặng lẽ qua đi, cho đến khi mặt trời là anh xuất hiện. Khi nụ cười của anh tan chảy lớp băng dày, mặt đất bắt đầu khát sống, những hạt mầm xù xì nay mạnh mẽ tách vỏ bật lên. Em đã mở cửa trái tim mình đi về phía anh không do dự. Sự mộc mạc, chân thành của anh trở thành ánh sáng ấm áp, làm thức giấc cả khu vườn trong em. Em nghĩ cả đời này em cứ thế mà hạnh phúc và anh chính là sự bù đắp của số phận, sau khi em đã nếm trải đủ những mặn chát của sự hờn tủi, cô đơn.
Cuộc sống cũng như dòng sông có khi êm đềm, có khi chảy xiết. Nhưng ngay cả khi mặt sông con nước lững lờ trôi, dưới đáy sông có thể sóng ngầm đang dữ dội. Khi chúng ta đã gắn bó cùng nhau, tình yêu đã không còn đơn thuần là cảm xúc, nó gắn liền với trách nhiệm, với những bổn phận nặng nề. Cô gái trước đây từng chia sẻ với anh mong ước về một gia đình cả hai cùng nhau chia sẻ tất cả, từ gánh nặng cơm áo gạo tiền đến những tâm sự vụn vặt, từ chuyện to đến chuyện nhỏ, đã tin rằng anh là người cùng suy nghĩ. Em đã bước chân vào ngưỡng cửa hôn nhân với niềm tin vững chãi về hạnh phúc.
Ai đó lại nói hôn nhân là nấm mồ của tình yêu. Có lẽ vì chính những người trước đây luôn chăm chút cho tình yêu, khi bước vào mối quan hệ bền chặt lại không còn quan tâm đến nó, khiến nó nguội dần rồi như tro tàn lạnh lẽo. Tình yêu cũng như một khu vườn, nếu chúng ta bỏ bẵng việc bắt sâu, tưới tắm, làm cỏ, xới đất thì dần dần khu vườn xanh um cũng trở nên xơ xác. Hôn nhân nào để mặc cho tình yêu tự sinh tự diệt, hôn nhân ấy mới là nấm mồ của tình yêu.
Cô gái mơ mộng ngày xưa chỉ đơn giản là đi dưới mưa cùng anh cũng hạnh phúc. Giờ đây lòng đầy nghi hoặc, đớn đau. Em nhận ra, đến cuối cùng em là người sai nhất. Em vội bước vào tình yêu, hôn nhân khi chưa hiểu rõ chính mình. Em đã dốc lòng yêu anh trong khi nguội lạnh với chính em. Em là ai, điều gì làm em hạnh phúc? Những câu hỏi trước đây em chưa từng bận tâm, giờ đây trở đi trở lại trong trái tim em, buốt nhói. Có một cô gái trong em bị em bỏ rơi để chạy theo anh, bị em hững hờ, lạnh nhạt. Giờ đây, sau mọi thăng trầm và rạn vỡ, em mới dần dần nhìn vào cô gái ấy, chỉ thấy một bóng hình gầy gò, run rẩy, nép mình vào góc tối ngày xưa em đã khóa. Lần đầu tiên sau bao trốn tránh, em mới đủ dũng cảm mở cánh cửa đóng kín ấy. Em đã khóc khi nhìn thấy chính em.
Khu vườn ngày xưa vì anh mà băng tuyết tan chảy, vì anh mà ấm áp. Nhưng cũng lại vì anh mà vụn vỡ, nát tan. Khi mặt trời là anh lặn xuống, khu vườn ấy đã trải qua một đêm dài chờ đợi. Đã có biết bao đêm đủ dài để khu vườn ấy không còn muốn đợi chờ. Một người đã từng yêu anh đến chết đi sống lại, bỗng một ngày muốn thu trái tim mình lại, đơn giản vì đã đủ thất vọng nên muốn rời đi. Những rạn vỡ âm thầm cứa vào lòng em từng giây phút.
Em nhận ra tài sản quý giá nhất của em là trái tim mình. Một trái tim yêu hồn nhiên không toan tính, luôn coi sự cho đi vô điều kiện là lẽ sống để tôn thờ. Nhưng người lại không trân trọng nó, vậy nên em đã quyết định dừng lại, tự mình trở thành mặt trời của chính mình, rực rỡ nhất và cũng kiêu hãnh nhất trong mỗi bước chân em.
Em tự mình vun xới cho khu vườn em, quan tâm đến từng chiếc lá, cánh hoa. Mỗi một nỗi buồn sẽ được em nhìn kỹ, được em soi chiếu đến tận cùng để nó không có cơ hội lớn thêm. Em học cách trân trọng nỗi buồn vì em biết khi có thể ôm lấy sự cô đơn của mình, em mới học được cách chữa lành nó, không ép nó phải biến mất ngay lập tức, em để nó tự rời đi khi nào nó muốn.
Em không nuốt mọi đau khổ vào trong, không trốn tránh nó vì em biết những cảm xúc tiêu cực sẽ trở thành những hạt mầm. Nếu em càng cố vùi lấp hạt mầm, nó lại càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn, đâm cành nảy nhánh dữ dội. Em chấp nhận sự tồn tại của nó như một lẽ thường tình, bởi nhân sinh mỗi người đều phải đi qua cả ngọt bùi lẫn đắng cay. Nỗi buồn cũng cần được em tôn trọng, cần được em đối xử một cách văn minh.
Người phụ nữ ngày xưa mong manh như sương giờ đây đã học được cách đứng một mình, không còn trông chờ nên không còn oán trách. Em đã trở lại chính em học cách thương lấy chính mình, yêu lấy những buồn vui của mình và trân trọng mọi điều. Cuộc đời này dẫu có thăng trầm diệu vợi vẫn là những tháng năm đáng quý, chỉ cần em biết cách thương lấy chính mình, em lại sẽ là em luôn lạc quan, kiêu hãnh trước cả bão giông./.
Cô bạn thuở hoa niên vừa gửi qua Zalo khoe rổ hoa dầu sớm nay mới nhặt trên đường tập thể dục về. Ôi những cánh hoa vươn dài, vừa mỏng manh vừa cứng cỏi. Một cái gì đó như bung vỡ. Một cảm giác thật khó định hình. Bồi hồi. Thảng thốt. Trái tim ai đó bỗng lỗi mấy nhịp. Điều gì vừa gần gụi vừa xa xăm. Sài Gòn và anh!
Cuối năm thiệp mời cưới bay tá lả, đó là lúc chị em cố gắng giảm cân để mặc đồ cho đẹp. Hôm nào cũng hỏi thăm nhau giảm được bao kg rồi, để còn tụ tập đi ăn cưới.
Sau những chuyến muộn phiền, có người lại về ngồi với khu vườn, lặng yên nghe tiếng chim hót. Đôi khi ngửa mặt lên trời nhìn mây trôi về muôn nẻo. Mây trôi nhẹ tênh, trong thoáng chốc cô ước gì hồn mình cũng nhẹ như mây. Để tự do bay bổng, để đi về hướng nào mình muốn và để tan ra hay làm mưa xuống. Không như mình vẫn ngồi đây để tự hỏi, rồi cuộc đời mình sẽ đi về đâu?
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
0