Thương nhớ tháng tư Hà Nội

Vậy là tháng tư đã về. Vào một ngày tháng tư năm đó có một cô gái đến Hà Nội, và cô xa Hà Nội cũng vào một ngày tháng tư. Người xa khuất, tháng năm như nước chảy qua cầu, chỉ còn ký ức là ở lại. Hà Nội và tháng tư không biết tự bao giờ đã để lại trong trái tim cô một nỗi nhớ sâu đậm khó phai.

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê bình yên, nên vùng đất kinh kỳ - kẻ chợ vốn hào hoa choáng ngợp trong thi ca với tôi vừa quen vừa lạ. Chẳng thể ngờ có một ngày tôi lại nhớ thương Hà Nội đến nôn nao khi xách vali một mình sang đất khách. Bao nhiêu năm rời xa Hà Nội là bấy nhiêu năm tôi khắc khoải ngày về. Tôi mong trở về gặp lại Hà Nội vào một ngày tháng tư ngọt nắng.

Tháng tư của tôi bắt đầu từ một ngày nắng trải vàng trên khắp phố phường Hà Nội. Ngày ấy, tôi tới trường với chiếc guitar trên vai như thường lệ. Qua quán cà phê cuối sân trường, trái tim tôi bỗng chậm lại một nhịp khi bắt gặp dáng hình người con trai ấy. Anh đang ngồi đó trò chuyện cùng một người bạn bên ly cà phê chầm chậm từng giọt rơi. Tôi thoáng nghe tiếng anh nho nhỏ, trầm ấm. Khi tôi bước qua, bất chợt anh ngước nhìn lên. Giây phút ánh mắt tôi chạm vào ánh mắt anh, tôi biết tôi đã để lạc trái tim mình từ đó.

Tháng tư trong tôi từ giây phút ấy bỗng như có vô vàn chồi non cựa mình thức giấc. Tôi nghe trong tim mình có tiếng hát lao xao của lá, những dịu dàng của gió, những ấm áp của nắng và những mềm mại của mây. Hà Nội trong tôi bỗng trở nên tràn đầy sức sống, những thanh âm của tình yêu ngập tràn tâm hồn một cô gái đương tuổi xuân thì. Từ sau giây phút định mệnh nơi quán cà phê cuối sân trường, tôi có anh bên mình. Anh cùng tôi đi qua tháng tư, cùng tôi lang thang trên những con phố thân quen của Hà Nội vào những chiều nhạt nắng. Tôi nắm chặt tay anh mà thấy lòng quá đỗi bình yên.

Chúng tôi đi cùng nhau từ xuân qua hạ. Mỗi lần kèm guitar cho tôi, anh đều cười bất lực và bảo tôi thật khác lạ, toàn đàn không giống ai. Tôi có anh từ khoảnh khắc giao mùa ngắn ngủi, khi Hà Nội bắt đầu khoác lên mình tấm áo choàng rực sắc vàng đỏ, khi màu trắng của hoa loa kèn ngập tràn những con phố tôi qua. Ký ức của tôi còn mãi khoảnh khắc đó như một cô dâu 19 tuổi, tôi ôm bó loa kèn anh tặng cười rạng rỡ trong nắng trưa.

Ảnh minh họa: Afamily

Thế nhưng tháng tư mong manh, loa kèn mong manh, cũng vào một ngày tháng tư mối tình của tôi đã bay theo mây trời. Tôi đứng giữa sân trường tưởng như trong tim mình có hàng ngàn chiếc lá vàng chanh đang ào ạt đổ xuống, quay cuồng trong gió như một trời chong chóng bay. Anh bảo anh phải đi. Tôi cứ tưởng đó chỉ là một lời nói dối của tháng tư. Nhưng không, anh cứ thế mà xa tôi mãi. Sau này, tôi vẫn giữ thói quen quay lại trường, ngồi vào chiếc ghế ngày đầu tiên anh đã ngồi, đếm từng giọt cà phê rơi, nghe trong tim mình rưng rưng những kỷ niệm của tháng tư năm ấy.

Tôi gửi lại Hà Nội mối tình đầu của mình như thế. Để những tháng ngày sau này, tim tôi vẫn dâng lên một nỗi niềm xúc cảm khi bất chợt nhìn thấy ở đâu đó hàng sấu già đổ lá. Hoặc khi vô tình nghe thấy một bản nhạc Trịnh vang lên nơi quán nhỏ trong một chiều hoàng hôn, tôi lại nhớ tiếng dương cầm của anh nơi góc sân trường nhuộm tím bằng lăng ngày ấy, nhớ bản nhạc “Hoa vàng mấy độ” mà anh đàn cho tôi. Chiếc vòng tay anh tặng tôi ngày ấy vẫn bên tôi mỗi ngày, như một lời chúc bình an cuối cùng mà anh dành cho tôi.

Chia tay tình đầu, tôi sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Mẹ không nói gì chỉ ôm tôi vào lòng, vỗ về tôi như ngày còn bé. Tháng tư năm ấy, mẹ nấu cho tôi rất nhiều món ngon mà tôi thích. Mẹ bảo tình yêu không mất đi đâu cả, nó vẫn ở trong tim mình. Những khoảnh khắc tốt đẹp dù không trọn vẹn, vẫn mãi đáng nhớ đáng trân trọng. Chỉ cần giữ cho trái tim mình những nhịp đập mạnh mẽ, tình yêu sẽ quay về.

Tháng tư năm ấy, lần đầu tiên mẹ mua về một bình hoa và một chiếc bánh kem cùng tôi tổ chức sinh nhật sớm. Lúc ấy, tôi mới chợt nhớ ra mẹ cũng sinh nhật vào tháng tư. Cả đời mẹ chắt chiu, chưa bao giờ mua gì cho riêng mình. Dù yêu hoa nhưng chưa bao giờ mẹ dám mua vì sợ mới ngắm được mấy ngày đã phải bỏ đi lãng phí. Mỗi lần sinh nhật, mẹ đều bảo tôi đừng mua bánh kem, vì mẹ không thích ăn bánh kem, mua về rất phí. Để dành tiền mà đóng học. Những lần về thăm nhà, mẹ đều không cho tôi làm gì, tự tay mẹ nấu mấy món ngon cả nhà cùng ăn. Lần này muốn cho tôi vơi nỗi buồn, mẹ đã thay đổi cả thói quen cũ. Còn tôi đã bao lần quên sinh nhật mẹ. Đi học xa nhà nơi phố thị ồn ào, tôi cũng chỉ gửi được về cho mẹ những dòng tin viết vội “Chúc mừng sinh nhật mẹ của con”. Tôi nhận ra thời gian qua, mình đã vô tâm biết bao. Tôi mải đi tìm hạnh phúc ở nơi xa, mà khi trong lòng đớn đau lại chỉ biết tìm về với mẹ.

Tôi rời Hà Nội trong một ngày tháng tư rực nắng. Cảm giác phải xa nơi cất giấu những kỷ niệm đẹp nhất của tuổi thanh xuân, tôi bỗng thấy nhớ Hà Nội da diết như nhớ về mối tình đầu của mình. Tôi gói Hà Nội cùng tình yêu đẹp nhất, thanh khiết nhất vào tim và đi về phía mặt trời, nơi có một người khác đang chờ tôi. Dù có thể người ấy không biết dương cầm, cũng không thể dạy tôi những bản guitar. Nhưng lại là người sẵn sàng cùng tôi đi qua những ngọt bùi cay đắng của cuộc đời, dù thế nào cũng không buông tay.

Tôi mang Hà Nội vào trong nỗi nhớ đi cùng tôi tới chân trời góc bể. Để thương Hà Nội mùa gió bấc tràn về, thương Hà Nội mùa mưa nồm ẩm ướt, thương Hà Nội mùa hạ nóng rực lửa. Thương Hà Nội vì bao lần lỡ hẹn với tháng tư. Không biết ở nơi xa nghìn trùng ấy, anh có thương nhớ Hà Nội như tôi không?

Đan Ngọc

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Thành phố thức giấc bởi những âm thanh quen thuộc mỗi ngày. Sự vận động của các con phố, từng ngôi nhà tạo nên nét riêng cho khu phố cổ Hà Nội.

Chuyện ở làng quê có nhiều cái lạ với một nhà văn già sống ở thành phố. Nhiều phong tục, tập quán được gìn giữ hàng bao đời nay, mà các nhà văn hóa thường gọi là bản sắc dân tộc. Nó đáng quý và gắn bó đời sống cộng đồng thành một khối gọi là làng. Các cụ xưa thường nói còn làng là còn nước phải không?

Trong mắt những người yêu Hà Nội, thì Hà Nội không phải chỉ có 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông, mà Hà Nội còn có những mùa hoa, mùa nắng, mùa mưa...và mùa lá rụng rất đẹp, lãng mạn, đầy quyến rũ.

Giật mình tỉnh giấc giữa canh khuya, có tiếng con chim cuốc văng vẳng dội vào không gian vắng lặng, lọt qua thính giác xâm chiếm tâm hồn tôi. Thanh âm da diết ấy khuấy động khiến trong tôi khắc khoải bao nỗi niềm mà không sao nối tiếp giấc mơ còn dang dở.

Vậy là tháng tư đã về. Vào một ngày tháng tư năm đó có một cô gái đến Hà Nội, và cô xa Hà Nội cũng vào một ngày tháng tư. Người xa khuất, tháng năm như nước chảy qua cầu, chỉ còn ký ức là ở lại. Hà Nội và tháng tư không biết tự bao giờ đã để lại trong trái tim cô một nỗi nhớ sâu đậm khó phai.

Có một người con gái miền Nam biết tới món bánh giò của Hà Nội qua lời kể của ba. Cái dẻo bùi của bột gạo, cái beo béo đặc trưng của bánh giò, chỉ đơn giản vậy nhưng lại khiến người ta nhớ mãi. Và giờ cô ấy đã hiểu sao ngày xưa ba mình lại ưa món bánh giò đến vậy.