Thương những ngày đông giá rét
Mời bạn cùng theo những dòng ký ức của bạn Ngọc Anh.
Hà Nội mùa này lạnh lắm. Những buổi sáng không nắng ấm, không tiếng chim lanh lảnh hót, vòng xe quay nhanh trên phố, bước chân người vội vã hơn để trốn chạy những cơn gió buốt.
Người phụ nữ khó nhọc điều khiển chiếc xe đạp cào cào cũ gỉ sét chở tấm khung nệm sắt mới kiếm được. Qua một đống rác nơi vệ đường, không để tâm đến ánh mắt mọi người, đôi tay cáu bẩn đen đúa bới xem có gì nhặt nhạnh được không. Người phụ nữ ấy chắc hẳn có một gia đình ở phía sau. Gia đình đó có những đứa con thơ đang trông bữa cơm nóng, cũng có thể là sách vở, quần áo ấm, là tương lai và hi vọng. Chẳng sức mạnh nào có thể sánh bằng sức mạnh của một người mẹ vì con. Giông bão dưới hình hài nào cũng khó có thể lay chuyển ý chí của một người mẹ.
Đây đó bên vệ đường người ta nhóm những bếp củi nhỏ để sưởi ấm. "Lách tách", "lép bép" là những âm thanh vui tai từ đốm lửa ấm áp mà ai đi qua cũng dễ dàng nghe được.
Nhớ sớm mùa đông của ngày rất xa. Mấy chị em ngái ngủ, ngơ ngác vì tự nhiên thấy lạnh cóng. Mẹ hò các con lấy quần áo mặc rồi ra nồi nước nhân trần mẹ mới đun hơ ấm tay, ấm mặt. Người lớn nghĩ gì vào mùa đông không rõ. Nhưng những đứa trẻ thì vui sướng và thích thú. Ngồi sau chiếc xe đạp của mẹ, từng luồng hơi trắng đục phả ra bay lơ lửng trong khung trung rồi biến mất. Khanh khách những tràng cười giòn tan trong veo cho đến lúc tạm biệt mẹ vào lớp học. Mẹ nhìn theo bóng con một lúc rồi lên xe đạp, liêu xiêu và vội vã. Con ào vào lớp, hí hửng cùng đám bạn khoe nhau xem nay ai mặc nhiều quần nhiều áo hơn. Dáng mẹ khuất dần trong dòng người. Âm thanh náo nức của trường học thì vang đi rất xa.
Ngày ấy, công ty bố ít việc. Bố không phải đi công trình một thời gian dài. Mẹ dậy từ sớm, có hôm ngủ lại sạp hàng ngoài chợ. Chợ ngày ấy, hàng quán dựng tạm bợ, đằng sau là dòng kênh đen ngòm, đằng trước là hàng quán san sát. Mẹ bán hàng khô, thi thoảng lại lóc cóc lên chợ Đồng Xuân chất đủ thứ đồ chằng vào xe đạp. Người mẹ thì nhỏ mà những bao hàng lại cồng kềnh. Vậy mà mẹ suốt bao năm không một lời than vãn.
Mùa đông trời sáng muộn, nhiều khi các con còn say giấc, mẹ cùng túi lớn túi bé đã nhanh chóng bị bóng tối bao phủ. Tối, mẹ lại từ bóng tối ấy trở về với thức ăn cuối ngày. Có hôm nằm ngủ qua đêm cùng mẹ ngoài chợ mới thấy nơi đó không thú vị như trong tưởng tượng. Đồ ăn khắp nơi nhưng không được ăn. Trên mái và xung quanh, lũ chuột chạy rần rật như đi hội. Qua khe hở của mấy tấm vách tạm bợ, gió gầm gào. Co ro nằm trong vòng tay mẹ co ro và sợ. Mẹ mạnh mẽ lắm mới có thể bao lần ngủ lại nơi đây để trông hàng.
Càng lớn, những mùa đông qua đi, vẻ đẹp của mùa đông chẳng còn làm cho trái tim đã trưởng thành yêu thích nữa. Khi đã biết những hy sinh của cha mẹ bao la thế nào cũng là lúc cha mẹ đã già yếu. Đông qua, xuân tới. Thêm một năm, thêm một tuổi, cha mẹ có chờ con kịp trưởng thành để đền đáp công sinh công dưỡng? Chỉ mong cuối ngày, được trở về nhà, gia đình đủ đầy cùng nhau ăn bát cơm nóng. Mùa đông ngoài cửa, trong nhà là nắng ấm./.
Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.
Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.
Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
0