Tiếng trống tự học

Cứ 7 giờ tối mỗi ngày, tiếng trống học bài lại vang lên qua Đài truyền thanh xã Vật Lai, huyện Ba Vì, nhắc nhở các em nhỏ tự giác ngồi vào bàn học.

Đã bốn năm nay, cứ khoảng 7 giờ tối mỗi ngày, anh Phùng Chu Quân, cán bộ phụ trách Đài truyền thanh xã Vật lại, huyện Ba Vì, Hà Nội, lại quay trở lại cơ quan để làm việc.
Anh phụ trách một bản truyền thanh đặc biệt, đó là tiếng trống học bài của xã.
Mỗi ngày, hơn 64.000 học sinh trên toàn huyện Ba Vì đã quen với tiếng loa truyền thanh vang lên lúc 7 giờ giục giã các em ngồi vào bàn tự học.
Tiếng trống học bài đã nhắc nhở các em có tinh thần tự giác ngồi vào bàn học để ôn tập kiến thức mỗi buổi tối.
Nếu không có tiếng trống học bài, các em học sinh vẫn hoàn thành bài tập.
Nhưng khi có tiếng trống, bố mẹ ông bà, làng xóm sẽ ý thức được việc phải tạo điều kiện về thời gian, không gian, bối cảnh để con em học hành.
Bản thân các em học sinh cũng cảm thấy mình được ưu tiên khuyến khích trong học tập.
Một xã hội hiếu học, khuyến học, bắt đầu từ những điều rất nhỏ.
Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Diễn ra trong ba ngày cuối tuần qua, Lễ hội văn hóa ẩm thực Hà Nội đã thu hút hàng ngàn du khách tham quan và trải nghiệm.

Thời bao cấp đi đã qua hơn 40 năm nhưng với nhiều người, những hình ảnh về dòng người chen chúc xếp hàng chờ mua thực phẩm với tờ tem phiếu trên tay thật khó quên. Trong những năm tháng ấy, cơm độn - một món ăn giản dị nhưng chứa đựng biết bao cảm xúc và kỷ niệm của người Hà Nội xưa - luôn khiến ta bồi hồi nhớ về những năm tháng khó khăn nhưng cũng đầy tình thương yêu.

Là một trong những nhà thiết kế theo đuổi con đường nhung, lụa thêu tay, nhà thiết kế Nguyễn Thơ Thơ đã dành nhiều tâm huyết để đưa chất liệu nhung, lụa Việt Nam lên một nấc thang mới. Hành trình ghi dấu phong cách riêng của mình trong làng thời trang Việt của cô gái trẻ là cả một sự nỗ lực để hồi sinh, đưa những sản phẩm nhung lụa thêu tay truyền thống đến gần với đời sống đương đại.

Jack Soloman, một người Anh mang trong mình nửa dòng máu Việt Nam, đã kể lại câu chuyện của mình như một minh chứng cho xu hướng ngày càng nhiều người ngoại quốc đến Hà Nội và chọn nơi đây làm nơi gắn bó lâu dài.

Ngôi làng Tri Trung vốn là nơi nổi tiếng với những buổi biểu diễn chèo, đặc biệt hơn, các diễn viên chính đều là những người dân trong làng. Dù bận rộn với công việc hàng ngày, người dân trong làng vẫn đam mê những làn điệu chèo, coi đó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống yên bình của họ.

Mặt trời đã ngủ, nhưng thành phố thì vẫn thức. Khi ánh đèn thay thế ánh mặt trời, cũng là lúc cuộc sống ở Hà Nội bước vào một nhịp điệu khác, với đa dạng lựa chọn sống của những người dân đô thị. Tất cả đều góp phần tạo nên nhịp điệu không ngừng nghỉ của một thủ đô đầy sức sống.