Tìm thành công ở đâu?
Cảm giác thất bại là một trải nghiệm thật tồi tệ. Chắc bạn cũng như tôi, sẽ không bao giờ mong cái thứ trải nghiệm đó đến với mình. Có một anh bạn chia sẻ với tôi, khi bước chân vào đời, anh đã vấp ngã một cú vì trượt kỳ thi Đại học. Lẽ ra anh nên đi theo thiên hướng nghệ thuật, nhưng vì nhiều lý do, anh để mặc cho cha mẹ định hướng. Trong khi hầu hết bạn bè cùng lứa đã là sinh viên những trường Đại học danh giá, anh và vài cậu bạn khác đành lủi thủi luyện thi trong những lò luyện “lớp 13”. Với năng khiếu vẽ, biết cách học hiệu quả hơn, thu hẹp môn học, năm sau anh đỗ Đại học và trở thành một sinh viên kiến trúc. Một ngày kia, anh viết truyện đăng báo và phát hiện ra đây lá thứ anh thích. Anh vẫn tiếp tục học ngành kiến trúc, trong khi vẫn ham mê viết văn. Anh có niềm tin vào sức mạnh của ngôn từ, vào thế giới của văn chương. Thất bại trong tình yêu là lý do thôi thúc anh viết. Hai năm sau, cuốn tiểu thuyết đầu tay của anh được xuất bản, với vài lời chúc mừng, vài sự đón nhận yếu ớt, rồi sau đó rơi vào quên lãng... Anh bị cuốn vào việc đi làm thêm, chuẩn bị đồ án tốt nghiệp. Anh ra trường với tấm bằng kiến trúc sư hạng trung, không vẽ được công trình nào ra hồn. Anh bỏ nghề, mở quán cà phê qua ngày đoạn tháng. Ba năm trời trôi qua vô ích, trong nỗi chán chường, anh nhượng lại quán, bỏ đi lang thang.
Bao đêm anh mất ngủ, trằn trọc suy nghĩ về một mô hình kinh doanh mới, vùng dậy trong đêm để viết vội về vài ý tưởng. Như thể đó là một phát kiến vĩ đại. Bầu nhiệt huyết của anh truyền cảm hứng mạnh mẽ đến những người bạn đồng nghiệp, khiến họ cảm thấy mình có thể làm được mọi thứ to tát. Chừng ba năm sau, tất cả sụp đổ. Lý do thì vô vàn, nhưng chủ yếu vẫn là cách dùng người không phù hợp. Sau mấy lần thất bại nữa, anh nhận ra mình không có khả năng cộng tác hoặc làm việc nhóm, mà chỉ phù hợp với công việc sáng tạo độc lập.Bạn thấy đấy, không hiểu sao, thất bại cứ liên tiếp đến với anh ấy, ở tất cả mọi khía cạnh của cuộc đời.
Câu chuyện của anh ấy, khiến cho tôi nhớ tới Walt Disney, nhà sản xuất phim hoạt hình nổi tiếng. Ông từng chia sẻ về thất bại lớn nhất cuộc đời mình. Ông đã từng bị đuổi việc chỉ vì chủ công ty cho rằng ông thiếu trí tưởng tượng và không có những ý tưởng tốt. Thậm chí, bộ phim hoạt hình chú chuột Mickey nổi tiếng cũng từng bị từ chối nhiều lần vì họ e ngại bộ phim sẽ khiến phụ nữ sợ hãi. Sau đó, công ty đầu tiên mà ông thành lập cũng bị phá sản. Thất bại này nối tiếp thất bại khác, ông tổng cộng đã phải nhận 302 lời từ chối. Tất cả những nỗi thất vọng đó đến trước khi ông gom góp đủ tiền thành lập công ty Walt Disney và đưa ông tới thành công.
Con đường trở thành người thành công chưa bao giờ là dễ dàng. Tuy nhiên những khó khăn trở ngại luôn rèn cho chúng ta tính kiên trì và sự chăm chỉ nỗ lực. Có một sự thật là không có bất cứ thứ gì quý giá lại đến một cách dễ dàng. Sự thất bại bao giờ cũng đến trước, thậm chí thất bại đến nhiều hơn thành công. Tuy nhiên nếu có cái nhìn sâu sắc và tích cực bạn sẽ thấy rằng thành công thực sự không phải được trải bằng cánh hoa hồng. Nó đến từ chính những thất bại mà chúng ta trải qua. Những người được cả thế giới biết đến cũng không phải ngoại lệ. Đằng sau ánh hào quang của thành công họ đã phải trải qua muôn vàn khó khăn và thử thách. Có những lúc tưởng chừng như thất bại đã dìm họ xuống đáy vực của cuộc sống. Thế nhưng họ không dễ dàng bỏ cuộc, họ đã chiến thắng lại chính số phận và đạt tới thành công rực rỡ. Không chỉ vậy, họ đã trở thành nguồn động lực cho nhiều người.
Trong công việc, không có ông chủ nào có thể tặng cho bạn vinh hoa phú quý, thứ mà họ cho bạn chỉ có thể là cơ hội. Bất kể bạn làm công việc gì, chỉ cần biết nắm bắt cơ hội, làm việc bằng tất cả tâm huyết và sự sáng tạo của mình, cuối cùng bạn sẽ chạm tới thành công. Kẻ bi quan luôn nhìn thấy sự khó khăn trong mọi cơ hội; người lạc quan luôn nhìn thấy các cơ hội trong mọi khó khăn./.
Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.
Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....
Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?
Có những ánh mắt ta chẳng thể nào quên, không cần lời nói nhưng lại lưu giữ một điều gì đó sâu thẳm trong tim, tựa như một lời yêu chưa kịp nói. Cuộc đời là những chuyến đi dài, và trong những ngày cũ kỹ, có ai đó đã từng bước qua đời ta, để lại một dấu lặng mang tên ký ức.
Với những người thuộc thế hệ 7X, 8X trở về trước, hình ảnh chiếc xe đạp dường như đều gắn liền với ký ức của mỗi người. Dù thời gian trôi qua nhanh như nước chảy qua cầu, nhưng những điều thân thương nhất gắn liền với chiếc xe đạp, với tuổi trẻ và tình yêu của một thời đã qua vẫn còn mãi trong ta…
Hôm nay, Hà Nội mưa rơi. Có lẽ do ảnh hưởng của không khí lạnh nên nhiệt độ ở Thủ đô giảm sâu. Đi trên những cung đường của Hà Nội, tôi cảm nhận rõ rệt từng cơn gió lạnh ùa về. Nó khiến cho lòng người có cảm giác nao nao, nhớ về một vòng tay ấm... Vậy là, đông đã về với Hà Nội thật rồi.
0