Tôi tự hào lấy chồng người gốc Hà Nội
Sau đây là những dòng cảm xúc của Ngọc Thanh - một cô gái miền Nam lấy chồng người Hà Nội.
Tôi là người miền Nam. Đến khi lấy chồng là người gốc Hà Nội. Những ngày đầu về làm dâu, tôi mới cảm nhận được nếp sinh hoạt khác biệt giữa hai miền. Đầu tiên là cách mời trước bữa ăn. Ở nhà tôi, trước khi ăn mời ông bà ba mẹ, đông đủ rồi thì ăn. Nhà chồng lại khác, lên mâm cơm, người nhỏ mời từng người lớn, xong hết mới bắt đầu ăn. Dù các thành viên đã dùng bữa, mình ăn sau vẫn mời. Câu mời phải có đầu có đuôi “con mời bố xơi cơm”, chứ không phải “ba ơi, vô ăn cơm” như ở nhà. Khi ăn nhẹ nhàng từ tốn, tránh gây ra tiếng động, có chuyện gì cũng đợi ăn xong mới nói. Sau bữa cơm, mọi người ngồi lại, uống nước, ăn bánh, thong thả chuyện trò. Bữa ăn đôi khi kéo dài hai ba tiếng.
Mọi người nói chuyện với nhau lễ phép, một tiếng thưa hai tiếng gửi. Đợi người khác nói xong mới đến lượt mình. Lúc nói chậm rãi, không hấp tấp vội vàng. Bố chồng tôi khi kể chuyện luôn mở đầu “chuyện là vầy”, “như thế này nhé”. Đã ngoài tám mươi, nhưng nói chuyện với người ngoài, người nhỏ tuổi hơn ông vẫn “vâng ạ”. Ông bảo người Hà Nội xưa nay vẫn thế. Bố dạy con cháu trong nhà cư xử lịch thiệp trong từng cử chỉ, hành động nhỏ, cẩn trọng lời ăn tiếng nói, không tranh cãi, không hơn thua. Bố nhắc mọi người từ tốn, chậm rãi trong giao tiếp, trong hành xử cũng như quyết định. Ảnh hưởng phong cách của bố, tôi dần khắc phục được cái tính nhanh nhảu đoảng của mình.
Mọi người thẳng thắn với nhau, không xu nịnh, không lấy lòng cũng tránh mỉa mai. Bố kể chuyện, được mời đi ăn, chủ nhà hỏi, anh thấy ngon miệng không. Nếu ngon thì bố khen ngay, không ngon bố sẽ bảo, rượu ngon, hoặc trà thơm, chứ không khen lấy lệ. Bố dạy con cháu trong nhà đi đứng khoan thai, không đi quá nhanh sẽ khổ cả đời, cũng không rề rà chậm chạp trông kém lanh lợi. Bố chọn lối sống bình dị, nhưng chỉn chu. Mọi người không lòe loẹt theo mốt, ăn mặc đúng tuổi đúng thì đơn giản mà gọn gàng, không để đầu bù tóc rối, áo quần nhăn nheo ra đường. Cánh đàn ông bước ra ngoài thì mặc áo có cổ, quần dài, trời nóng thì mặc quần ngang gối, tuyệt đối không mặc quần cộc, càng không để mình trần ra khỏi phòng.
Các bà, các bác trong gia đình đa phần đều giỏi nữ công gia chánh, đặc biệt mẹ nấu ăn rất ngon. Những dịp lễ tết hay khi đại gia đình tập trung, kẻ nấu ăn, người làm bánh, mỗi người một món đủ mâm mỹ vị. Tôi ghiền món bún thang và món phở mẹ nấu. Giờ mẹ không còn, cả nhà vẫn nhắc cái hương vị đặc biệt trong món ăn của mẹ. Những chiếc áo len, đến mùa đông được đem ra, áo này cô Hảo đan, áo kia cô Hương móc. Chồng tôi còn giữ cái áo thun trắng nay đã ố vàng, trên đó vẽ các nhân vật hoạt hình sinh động, do chính tay cô Hồng, em của bố vẽ tặng các cháu.
Bố sống kín đáo, cánh cửa nhà luôn đóng để giữ sự yên tĩnh và riêng tư trong nhà. Mẹ chồng lúc sinh thời thỉnh thoảng qua lại giao lưu với hàng xóm láng giềng, về nhà cũng kể chuyện ông A, bà B ở đầu đường cuối ngõ, nhưng luôn giữ chừng mực cho mình và cho người khác. Câu chuyện sau bữa cơm, nếu con cháu đứa nào có chiều hướng bình phẩm, khen chê, bố sẽ đằng hắng “mỗi người có cách sống riêng của họ”, mọi người lập tức chuyển sang những vấn đề vui vẻ.
Bố là người coi trọng gia đình và truyền thống. Cuộc sống hiện đại, nỗi lo cơm áo gạo tiền kéo mỗi người đi mỗi ngả. Nhưng đến ngày giỗ kỵ mọi người đều quay về, thắp nén hương cho ông bà tổ tiên, để mọi người nhớ cội rễ của mình, để anh chị em, họ hàng được gần gũi, sẻ chia. Sau nhiều năm, tôi đã quen nếp sinh hoạt trong gia đình chồng. Tôi thầm cảm ơn bố đã giữ gìn nếp sống của người Hà Nội đến tận bây giờ, để dẫu có đi xa, những tính cách tốt đẹp ấy vẫn được truyền thừa cho các thế hệ cháu con./.
Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…
Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...
Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.
Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.
Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…
0