Trầm cảm sau khi lấy chồng

Vợ chồng đến với nhau không ai là hoàn hảo hay hoàn toàn phù hợp. Trong cuộc sống chung, mâu thuẫn vợ chồng là điều không tránh khỏi khi hai người đến với nhau từ hai môi trường khác biệt. Nếu ai cũng muốn thắng, cũng căng lên cho bằng được để ăn thua với đối phương thì sẽ chỉ khiến đối phương tổn phương. Hôn nhân có thể rạn nứt từ những điều vô cùng nhỏ nhặt.

Trước khi kết hôn, các cặp vợ chồng thường có một khoảng thời gian để tìm hiểu tính cách của nhau. Nhưng liệu những lần hẹn hò đó có đủ để người phụ nữ khám phá hết cá tính nửa kia của mình? Hường đoán chắc là không vì thế mà mới có chuyện người vợ sau hôn nhân, phát hiện ra chồng mình có rất nhiều tật xấu khó bỏ, nhiều khi vỡ mộng và dễ dẫn tới đổ vỡ.

Hường từng nghe một chị than phiền về việc hằng ngày chị ấy đã cơm bưng nước rót mà chồng vẫn còn chê, quần áo đi làm về là anh ấy vứt tung cả phòng, làm xong thứ gì thì bỏ lung tung thứ ấy, đến nỗi khi cần thì tìm mãi không thấy, lại gắt gỏng, la lối om sòm. Nhưng đó lại chỉ là những thói quen của chồng được bộc lộ sau ngày cưới. Chị ấy cảm thấy tiếc nuối khi nhớ lại cái ngày trước khi cưới, chồng chị được đánh giá cao vì việc gì cũng hăng hái xắn tay vào phụ. Chị cũng nhớ mình đã từng rất cảm kích và cho rằng anh là người tâm lý, biết quan tâm chia sẻ. Giờ đây khi đã thành vợ chồng, cơm nước một mình vợ lo, còn chồng chỉ xem tivi, đọc sách chờ vợ dọn cơm ra đâu vào đó là ngồi vào ăn ngay. Anh đã từng ăn mặc chỉnh tề, áo quần phẳng phiu mỗi khi gặp chị. Vậy mà bây giờ chị mới hiểu, có thể anh đã phải lục tung cả phòng, tìm tòi lục lọi vất vả mới có thể trở thành chàng trai bảnh bao trước mắt chị.

Vợ chồng đến với nhau không ai là hoàn hảo hay hoàn toàn phù hợp. Trong cuộc sống chung, mâu thuẫn vợ chồng là điều không tránh khỏi khi hai người đến với nhau từ hai môi trường khác biệt. Hôn nhân có thể rạn nứt từ những điều vô cùng nhỏ nhặt. Có người vợ không chấp nhận nổi thói bừa phứa của chồng, hay có ông chồng chán ngán vợ chỉ vì tật nói nhiều. Nếu ai cũng muốn thắng, cũng căng lên cho bằng được để ăn thua với đối phương thì sẽ chỉ khiến đối phương tổn phương. Bởi vì, trong mỗi cuộc cãi vã hôn nhân, người thắng chính là kẻ thất bại.

Chuyện không có đúng sai, chỉ có hòa thuận hay không, gia đình hòa thuận mới là nền tảng tốt cho mọi sự phát triển. Không phải mệt mỏi liền chia xa, không phải không hợp nhau liền rời bỏ. Mà là dẫu có mệt mỏi hơn nữa cũng muốn ở cùng nhau, dẫu có không hợp nhau cũng cố gắng bên nhau. Mệt mỏi là bởi để mắt đến, không thích hợp là vì chưa đủ tình cảm yêu thương, tình yêu thật sự không có nhiều lý do như vậy. Có lẽ chỉ có người trong cuộc mới thực sự hiểu bạn đời mình đang cần điều gì và bản thân mình cần phải làm gì để có thể giữ gìn được tình yêu. Nhưng Hường cảm thấy rằng, sự thấu hiểu, cảm thông, chia sẻ, nâng đỡ chính là chìa khóa để vun đắp cho hạnh phúc gia đình./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?