Trôi theo miền nhớ

Có một người con gái chầm chậm bước trên bờ cát trắng mịn. Gió mơn man thổi tung mái tóc, như bàn tay cha âu yếm vỗ về và nỗi nhớ cha trào dâng trong lòng cô.

Chiều muộn, hai cha con dẫn nhau đi ngắm hoàng hôn, nhìn bầu trời chuyển từ màu xanh sang đỏ hồng rực rỡ. Mặt trời bừng lên tia nắng cuối ngày, đỏ lựng rồi dần ẩn mình vào biển. Lúc này mặt trời không còn chói lóa cao vọi mà hiền hoà gần gũi, như thể chìa tay ra là chạm được vào.

Cha dắt tay con chơi trò đón sóng. Ngọn sóng từ xa ập đến, con không kịp nhảy lên, lóp ngóp giữa lớp bọt trắng phau. Cha bế con lên quay một vòng, cười ha hả. Chơi đến mệt nhoài, hai cha con nằm dài trên triền cát, đếm từng ngôi sao từ từ xuất hiện, nhấp nháy trên nền nhung đen thẳm. Này là sao cha, kia là sao mẹ, xa tít tắp mới là sao con. Con thiu thiu ngủ, cha cõng con, mang theo giấc mơ về nhà.

Chiều muộn, hai cha con dẫn nhau đi ngắm hoàng hôn. Ảnh minh hoạ: EVN.

Cha khéo tay, tự đan lưới đánh cá. Cha đan cho con chiếc võng nhỏ xinh. Võng làm bằng cước, mẹ sợ con gái đau, đem đệm lót. Con không chịu, để mặc da thịt dọc ngang hình mắc lưới. Cha cười, con gái cha chạm trổ lên người à. Chiếc võng ấy, nay đã thủng vài chỗ, con vẫn dùng đu đưa con gái vào giấc ngủ mỗi ngày.

Con nhớ da diết thuở cha cùng các chú trong làng đi đánh cá. Mỗi khi màn đêm buông xuống, trời và biển hoà một màu đen thẫm, cha hào hứng đẩy thuyền thúng ra khơi. Đến khi bình minh thức giấc, cha mang về lưới đầy cá tôm. Mẹ tỉ mẩn gỡ từng con, phân loại đem bán, hoặc phơi khô để dành mùa mưa bão. Hôm nào nghỉ học là con ra bờ biển ngồi, đón cha làm trò trên chiếc thúng trở về.

Hồi con bé xíu, cha cho con lên thúng cùng cha ra biển. Con lắc lư theo nhịp sóng, tiếng cười hoà vào tiếng hát của biển khơi. Con học cấp hai, cha chỉ con cách chèo, làm sao cho thúng không xoay tròn, nhẹ nhàng nhấp nhô trên đầu ngọn sóng. Mẹ phản đối, con gái cần gì biết nghề này. Cha và con thè lưỡi nhìn nhau, ăn ý trong thỏa thuận ngầm. Đợi mẹ đi vắng cha con mình tiếp tục.

Đến khi bình minh thức giấc, cha mang về lưới đầy cá tôm. Ảnh minh hoạ: Facebook.

Rồi cha bỏ thúng đi thuyền lớn. Cha nói cha muốn khám phá đại dương, quanh quẩn gần bờ không thỏa chí của cha.

Chuyến đầu tiên, hai mẹ con trông ngóng từng ngày. Mong trời yên biển lặng. Hơn tháng sau cha về, niềm vui vỡ oà. Thuyền cha trúng được mẻ cá lớn. Cha vuốt tóc con cười sảng khoái. Con gái lớn tướng, không cõng được. Hai cha con kẻ trước người sau, men theo mùi thơm ngào ngạt của món ngon mẹ nấu lần về.

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cha tiếp tục ra khơi. Lúc đó vào cuối tháng 11 âm lịch, mùa biển động. Nhiều tàu thuyền chọn cách trú bờ. Cha nói chỉ cần trúng mẻ cá ngừ đại dương, cha về ăn Tết cùng hai mẹ con. Mẹ và con lại thắc thỏm từng ngày, cầu trời phù hộ cha bình an.

Nghỉ ngơi chưa được bao lâu, cha tiếp tục ra khơi. Ảnh minh hoạ: Báo Giao thông.

Cuối tháng Chạp, trong lúc hai mẹ con hồ hởi đợi cha về, thì nhận tin dữ. Tàu bị đắm lúc quay về. Cha mất tích. Nỗi đau quá lớn, quá đột ngột. Mẹ ngất xỉu, con gào khóc thảm thiết. Thế nhưng hai mẹ con vẫn nuôi hy vọng vì chưa tìm thấy xác của cha. Chưa thấy xác tức là còn cơ hội, đâu đó giữa đại dương cha vẫn tìm con đường sống trở về.

Mỗi ngày, con ngồi đợi cha trên bờ cát. Ngày qua ngày, hy vọng mong manh theo nắng chiều tắt lịm. Con như quả bóng xì hơi, nước mắt tuôn chảy cùng nỗi đau mất cha.

Cha ra đi, mẹ vẫn ở lại làng chài. Mẹ nói, cha còn lạnh lẽo giữa biển khơi, mẹ ở cạnh bầu bạn. Biết đâu một ngày, thân xác cha tìm đường về, không ai đón thì tội.

Nhiều năm con không đến gần biển. Con ghét biển cướp mất người cha yêu quý của mình. Đến khi con trở thành mẹ của đứa con gái bé bỏng, con mới lần nữa chạm vào. Con đặt tên con gái là Cá, như niềm nhung nhớ về cha, người đàn ông tên Biển.

Con mang Cá đến với biển. Để bé hoà vào niềm vui biển mà cha từng mang đến cho con. Để cha ôm cháu ngoại yêu dấu của mình.

Con sóng đùa nghịch tung nước vào người, khiến con ướt sũng. Giơ tay vuốt giọt nước biển mặn mòi, con thì thầm. Cha yêu biển đến hơi thở cuối cùng. Cha chọn cách gửi mình vào biển. Con sẽ cùng biển lưu giữ những ký ức đẹp đẽ về cha. Như con sóng ngoài khơi rì rào hát mãi…

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Trong ký ức của một người con, có một căn nhà xưa sơ sài tới mức không có cổng, nhưng trong căn nhà nhỏ ấy, lại đầy ắp tình yêu thương của mỗi thành viên trong gia đình dành cho nhau…

Dạo gần đây mạng xã hội nổi rần rần về chữa lành. Chỉ cần mở YouTube, 10 podcast thì 9 cái nói về việc chữa lành. Có người nói với tôi, muốn hạnh phúc phải yêu chính mình trước đã, phải chiều chuộng bản thân, làm gì mình thích để chữa lành. Dành thời gian cho bản thân nhiều hơn, nghĩ đến bản thân nhiều hơn, đặt gánh nặng trách nhiệm trên vai xuống để đi chữa lành cho đầu óc thanh thản, nhẹ nhàng hơn...

Đêm ở biển, thanh âm của biển, vị của biển, giữa một màu đen bát ngát bao la. Lòng bình yên lắng dịu. Biển vắng giữa đêm mùa thu thật lạ mà thật quen. Ngỡ như ta đã gặp đâu đó một thời xa lắm. Nhớ về một đêm biển vắng năm nào, ngồi ở một căn chòi nhỏ, lặng nghe tiếng mưa rơi... Biển vẫn vậy, dịu dàng quá đỗi. Ta khác rồi, liệu đã thâm trầm như biển ngày xưa?

Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng từng một lần theo đuổi điều gì đó tưởng chừng vĩ đại, tưởng chừng hoàn hảo. Đó có thể là những giấc mơ lớn lao hay chỉ là những điều giản dị, bé nhỏ mà tâm hồn chúng ta đã khắc khoải tìm kiếm. Với tôi, hành trình ấy bắt đầu từ những buổi chiều thơ bé, nơi tôi đắm mình giữa đồng cỏ xanh rì, tìm kiếm chiếc lá cỏ hoàn hảo - một thứ biểu tượng đẹp đẽ mà tôi tin rằng khi tìm thấy, cuộc đời tôi sẽ trọn vẹn theo cách kỳ diệu nhất. Có một người cũng giống như tôi.

Có một người không sinh ra và lớn lên ở Hà Nội nhưng quãng thời gian mà người ta vẫn ưu ái gọi tên "đẹp nhất của đời người" - thời trung học của cô đã gắn với mảnh đất cổ kính, nên thơ này. Từ lâu, Hà Nội đối với cô đã vượt lên cả một miền ký ức, trở thành một phần hiện hữu trong cuộc đời.

Cuộc sống vội vã trôi, cuốn mỗi người chúng ta vào guồng quay không ngừng nghỉ. Để tới một lúc nào đó, ta bỗng phát hiện ra dường như mình đã quên mất những điều bình dị, ấm áp xung quanh, quên mất rằng ta và người ấy vẫn cần lắm những nồng ấm, yêu thương…