Trước khi thành bà, ngoại cũng là người mẹ

Thuở bé, nghe câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa, có một người luôn ao ước mình là một nàng công chúa được bà tiên hiền chúc phúc với cây đũa thần kì. Khi lớn dần lên, ước mơ đó của cô ấy đã trở thành sự thật mà chẳng cần tới một phép màu nhiệm. Bằng đôi bàn tay gầy guộc, bằng tấm lưng còng cõng cả nắng qua sông, ngoại thay thế bà tiên tạo nên mọi thứ cho cô. Có lẽ trong mắt ngoại, cô trước giờ vẫn luôn là một nàng công chúa.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe câu chuyện của Nguyễn Trúc, với những dòng ký ức yêu thương về ngoại của mình.

Tuổi thơ của tôi có những ngày nắng theo sau chân ngoại ra vườn cho gà ăn thóc, với những ngày mưa ngồi thu lu bên bếp lửa hồng trông chừng từng mẻ bánh xèo nóng hổi, với những đêm hè gối lên tay ngoại thiu thiu ngủ trong tiếng quạt lá lạo xạo. Ngoại hay bảo: “Trước khi thành bà, ngoại cũng là người mẹ. Sau khi có cháu, ngoại là mẹ của cả hai”. Tôi sinh ra, ngoại bế ẵm, bón từng thìa sữa. Khi tôi đi học, ngoại thay mẹ cha đến lớp họp phụ huynh.

Ảnh minh họa: Thanh Trần

Những năm Tiểu học, ngoại đưa tôi tới trường trên chiếc xe đạp cũ kĩ có từ thời mới giải phóng. Kí ức của tôi trôi qua êm ả trên những bánh xe đều đặn, cho đến ngày vòng quay ấy loạng choạng trật đường ray.

Trong một buổi chiều chập choạng, ngoại đột ngột bất tỉnh. Hoảng loạn, lo lắng và bất an - đủ mọi sắc thái cảm xúc lần lượt lộn nhào từng vòng trong trái tim non dại của tôi. Tôi không biết điều gì đang xảy ra bên trong cơ thể dần lạnh đi của bà tiên có đôi mắt nhắm nghiền. Ôm ngoại gục bên vệ đường, tôi chỉ biết cố gắng đung đưa tay bà trong sự hốt hoảng và tuyệt vọng.

Những lần ngất xỉu của ngoại diễn ra thường xuyên hơn như một điềm báo trước. Nhưng với hiểu biết của một đứa trẻ, tôi vô tư chẳng thể nhận ra khoảng thời gian ở với bà đã dần ngắn đi theo dòng chảy ngược của chiếc đồng hồ cát. Thế rồi, Ngoại phải vào Sài Gòn chữa bệnh. Những lần hiếm hoi về thăm nhà của ngoại lúc nào cũng đầy ắp quà bánh cho tôi trong cái túi vải xô bạc màu và nhàu nhĩ.

Vừa tròn năm, bệnh viện trả ngoại về cùng cái lắc đầu: “Thật xin lỗi”. Tế bào ung thư đã di căn, chèn vào dây thần kinh não, làm tâm trí ngoại không còn minh mẫn. Chẳng còn thấy được nụ cười hiền móm mém từ người bà đã chăm bẵm mình từ thưở mới lọt lòng. Tim tôi thắt nghẹn tưởng chừng như không thở nổi.

Ảnh minh họa: Đinh Văn Linh

Một ngày nắng đẹp, ngoại đột nhiên bảo muốn ăn bánh cuốn. Chẳng kịp suy nghĩ, tôi vội vã chạy ra quán quen. Mua hai phần nóng hổi, tôi hy vọng bà có thể ăn nhiều hơn một chút. Ngoại ăn một phần, còn một phần thì đem cất kỹ trong cái túi vải xô quen thuộc. Khi tôi hỏi dò, ngoại vỗ về bọc bánh như một món quà cực kì quý giá: Cái này… là cho bé út! Lúc đó, tôi liền òa khóc như một đứa nhóc ham chơi quên đường về tổ ấm.

Từ khoảnh khắc bé xíu ấy, tôi chợt trưởng thành. Ngoại quên hết tất cả ký ức trước kia, nhưng luôn nhớ tới đứa cháu nhỏ. Còn tôi có lẽ cả đời này sẽ chẳng thể nào quên được bóng hình ngoại./.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Có một ngày, ta trở về thăm chốn cũ, lặng yên bên thềm giếng xưa, chiếc giếng khơi vẫn một mình đứng đó, cất giữ giùm ta bao kỷ niệm, bao ký ức thân thương, đợi ta trở về.

Đôi ta là nghĩa tào khang/ Xuống khe bắt ốc lên rừng hái rau. Có một người con luôn nhớ mẹ hay nói câu đó trước khi bắt đầu kể chuyện của bố và mẹ. Không hiểu sao mỗi lần mẹ kể là mỗi lần mưa dầm, cũng có thể mẹ chọn ngày mưa dầm để kể, cho nó hợp với câu chuyện, kiểu vậy.

Khi mọi loài hoa khác đã héo tàn hoặc thu mình cho qua mùa giá rét thì hoa dã quỳ lại bừng nở vàng tươi giữa cao nguyên mang đến cảm giác quyến rũ đến lạ thường.

Có muôn ngàn cách để kể về ba. Là chiếc lưng biến hóa thần kỳ thành ngựa cho con cưỡi nhong nhong. Là anh hùng dũng cảm giải cứu khi con mắc kẹt. Là siêu nhân giúp con hướng đến những việc làm tử tế. Nhưng với một người con, trên hết, ba là ánh nắng ấm áp chở che suốt cuộc đời này.

Quê hương là nơi mà chúng ta luôn muốn trở về khi mệt mỏi. Là nơi có vòng tay ba mẹ, của bạn bè, bà con hàng xóm yêu thương che chở. Là nơi có ngõ nhỏ heo may, cỏ dâng ngập lối, nơi có cây sung gốc đa còng lưng cõng tuổi, là bờ ao có con chuồn chuồn ớt nằm lim dim đợi nắng....

Hôm nay, khi ngồi lại với chính mình, tôi cảm thấy như vừa mở ra một cuốn sách cuộc đời, mỗi trang là một dấu ấn, mỗi chương là một câu chuyện đáng nhớ. Thời gian cứ thế trôi đi, và mỗi năm qua, tôi lại có dịp ngẫm lại những bước đi của mình. Những lần vấp ngã rồi đứng lên, những khoảnh khắc vui buồn đan xen, tất cả như một bức tranh sống động, đầy màu sắc. Tôi tự hỏi mình: mình đã trưởng thành hơn bao nhiêu?